Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 141 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Hình như Khế Liêu phát hiện ra vài thứ, mọi người đi theo hắn.



Sau khi rời khỏi hồ nước, Tiêu Bắc hỏi hắn: “Cậu phát hiện cái gì rồi?”



“Trong trường này có hai kẻ ăn thịt người!” Khế Liêu làm mặt quỷ: “Tôi vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm !”



Tiêu Bắc khó hiểu, Lam Minh đạp Khế Liêu một cước: “Nói rõ ràng, là cái gì?”



“Không nói rõ được!” Khế Liêu cũng rất oan uổng. Mọi người đi vòng vòng rồi đến trước một ký túc xá… ký túc xá này tương đối cũ hơn so với ký túc xá nữ bọn Tiêu Bắc từng thấy.



Khế Liêu thấp giọng nói: “Trong toà nhà đằng sau ký túc xá này!”



Hi Tắc Nhĩ không rõ: “Không phải ngươi đi theo dõi Trần chủ nhiệm sao? Sao lại chạy đến đây?”



Khế Liêu nhún vai: “Bà Trần chủ nhiệm kia về văn phòng thì ôm ảnh chụp con trai khóc. Ngươi cũng biết ta ghét nhất là thấy người khác khóc mà, nên đi dạo xung quanh một chút. Không nghĩ tới lại nhìn thấy có hai người lén lén lút lút ra khỏi rừng, chạy vào khu nhà phía sau ký túc xá. Ta tò mò vào theo thì lập tức ngửi thấy một cỗ mùi thối. Loại mùi này không thể xuất hiện trên người sống, ta tưởng là cương thi, vừa định về gọi mọi người thì lại nghe thấy bên trong có người nói chuyện. Hình như một người rất sợ hãi, người còn lại an ủi hắn không sao, sẽ không bị phát hiện, còn nói cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ chứng minh bọn họ ăn người, giống ba năm trước, bị coi là tự sát rồi chìm xuống. Lão tử vừa nghe liền biết có manh mối, nhưng không rõ tình hình lại sợ đả thảo kinh xà, nên đi tìm các ngươi trước.”



Cảnh Diệu Phong thấy có vài nam sinh từ trong ký túc xá đi ra, liền túm một người lại hỏi: “Toà nhà đằng sau là chỗ nào vậy?”



Nam sinh nhìn đằng sau ký túc xá, nói: “A, bên đó là phòng thí nghiệm vật lý.”



“Sao lại xây ở nơi vắng vẻ như vậy?” Bạch Lâu hỏi xong, lại cảm thấy không đúng: “Mà không phải đây là trường múa sao, sao lại có phòng thí nghiệm?”



Nam sinh kia cười cười: “Trước kia trường này cũng là trường đại học tổng hợp, sau này sinh viên ít đăng kí nên dứt khoát đổi thành trường múa. Phòng thí nghiệm đã bị bỏ hoang từ lâu, còn bị đồn là có ma nên bình thường không ai lui tới.”



Mọi người liếc nhau một cái, quả nhiên có vấn đề! Vì vậy mọi người lặng lẽ tới gần toà nhà.



Vừa vào cửa chính, đã cảm giác thấy một cỗ âm trầm. Mặc dù là ban ngày, nhưng ánh sáng trên hành lang cũng không tốt, âm u hôn ám, còn có mùi thối rữa.



Khế Liêu chỉ chỉ nơi hắn vừa tới, phía trước là một cánh cửa sắt đóng chặt, trên cửa dán mấy chữ “phòng vật lý “.



Lam Minh cùng Khế Liêu nhẹ nhàng đi đến trước cửa, áp tai nghe ngóng tình hình.



Bên trong truyền ra tiếng người, còn đang cãi nhau.



“Đều tại ngươi muốn ăn những thứ kia, lúc này thì hay rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ !”



“Ngươi sợ cái gì! Chỉ cần ăn một người là có thể sống lâu vài năm, ngươi không muốn sao?”



“Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị phát hiện! Có người vừa nhìn thấy chúng ta đó!”



“Ngươi sợ cái gì, chúng ta có siêu năng lực mà! Mấy năm nay sung sướng thế nào ngươi quên rồi sao?!”




Tiêu Bắc có chút xấu hổ: “Nhưng nếu thật sự là Lauck vừa tốt nghiệp ba năm trước, thì hẳn chính là cậu ta!”



“Sau đó thì sao, người kia có đi tìm Lauck không?” Lam Minh hỏi Quân Tần.



“Bọn tôi không biết .” Hai người bất đắc dĩ nói: “Sau khi chúng tôi ăn thứ trái cây kia cũng không gặp lại hắn ta!”



“Bắc Bắc, đi tìm gã Lauck kia.” Lam Minh bắt lấy cánh tay Tiêu Bắc, kéo cậu chạy đi, Cổ Lỗ Y vội vàng đuổi theo.



“A!” Hi Tắc Nhĩ và Bạch Lâu muốn đuổi theo, Cảnh Diệu Phong túm hai người lại, lắc đầu _ kẻ đeo mặt nạ kia dính dáng quá sâu tới vài chuyện, hơn nữa còn có quan hệ sâu xa với Lam Minh, chuyện này không cần nhúng tay, để Lam Minh tự giải quyết. Còn bọn họ giải quyết hai tên ngu ngốc, bị người hại chết cũng không biết này đã.



Cảnh Diệu Phong bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nhìn Quân Tần và nam sinh đang thất vọng còn lại, thở dài: “Nói cho các cậu biết một tin không may, ba năm trước, cá cậu đã chết rồi.”







“Đi đâu?” Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo ra khỏi trường học.



“Bắc Bắc.” Lam Minh khởi động xe: “Cậu vừa mới nói, cậu thường thay thế Lauck đi diễn phải không?”



“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu.



“Cho nên mọi người xem diễn đều nghĩ đến cậu là Lauck?”



” Đúng vậy.” Tiêu Bắc không rõ Lam Minh muốn hỏi cái gì.



“Tôi cảm thấy… bọn họ đã nhầm Lauck là cậu.” Lam Minh quay sang, nhìn Tiêu Bắc nói: “Cho tới bây giờ bọn chúng không tìm tới cậu gây phiền phức, lần trước Rafah cũng không có ấn tượng với cậu, có thể là vì bọn họ còn chưa bắt được người bạn kia của cậu!”



Tiêu Bắc há to miệng: “Chuyện này…”



“Bất quá có thể khẳng định một chuyện.” Lam Minh khẽ cau mày: “Môt khi bị tìm được, người bạn kia của cậu sẽ gặp phiền toái không nhỏ, hơn nữa tôi vẫn khó hiểu rốt cục Rafah tìm cậu làm cái gì!”



“Ừhm!” Tiêu Bắc minh bạch, gật đầu: “Nói mới nhớ, Lam Minh, Lauck có thể cũng là phi nhân loại, hơn nữa năm đó thay cậu ta đi diễn, tuy lý do của cậu ta rất đầy đủ, nhưng tôi cảm thấy cậu ta là cố ý để tôi đi. Tôi luôn cho rằng cậu ta muốn giúp tôi, bởi vì năm đó tôi xoay sở học phí và sinh hoạt phí rất vất vả.”



Lam Minh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Hắn ta có lẽ đã sớm nhìn ra thân phận của cậu, cho nên muốn bảo vệ cậu. Đúng rồi, cậu có hình của hắn không?”



Tiêu Bắc nghĩ nghĩ: “Trong ảnh tốt nghiệp chắc có, không thì ở trường chắc cũng có lưu trong hồ sơ.”



“Tôi muốn xem ảnh của hắn!” Lam Minh lái xe chạy về: “Có thể, tôi biết hắn!”



Địa linh chi nguy