Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 142 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Tiêu Bắc về đến nhà bắt đầu lục tung album kỉ yếu thời còn đi học, cẩn thận tìm một hồi lâu mới tìm được hình Lauck, liền đưa cho Lam Minh xem.



Lam Minh xem ảnh _ đó là một nam sinh ngoại quốc lớn lên không tồi, đúng tiêu chuẩn hoàng tử tóc vàng mắt xanh, lắc đầu: “Không biết, cũng chưa từng gặp qua!”



“Anh nhìn kĩ lại xem.” Tiêu Bắc nhắc nhở : “Nói không chừng đã quên mất? Anh cũng già như vậy rồi mà!”



Lam Minh nheo mắt nhìn Tiêu Bắc : “Bắc Bắc, cậu chê tôi già!”



Tiêu Bắc nhìn trời, xếp lại ảnh : “Thật sự không biết?”



“Không biết!” Lam Minh rất khẳng định gật đầu.



“Bất quá cũng có thể, nếu cậu ta không phải người thật thì có thể điều khiển hình dạng của mình, biến thành loạn thất bát tao gì đó. “



“Loạn thất bát tao…” Khóe miệng Lam Minh kéo ra, nhận thức của Bắc Bắc đối với Thần Ma hình như có sự lệch lạc không nhỏ.



“Bất quá không sao!” Tiêu Bắc vỗ vai Lam Minh: “Nhất định có thể tìm được!”



“Ừh.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc rất có tinh thần, tâm trạng cũng tốt lên: “Vậy cậu nghĩ có thể tìm cậu ta ở đâu.”



Tiêu Bắc nghĩ nghĩ: “Sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc nữa, chắc cậu ta đã về nước. Bất quá có thể cậu ta không còn khiêu vũ nữa, nếu không tôi nhất định đã gặp.”



“Nhờ Cảnh Diệu Phong tìm đi, phương diện này cảnh sát giải quyết tương đối dễ hơn.” Sau khi Lam Minh gọi cho Cảnh Diệu Phong thì muốn ra ngoài.



“Anh đi đâu vậy?” Tiêu Bắc đi theo hắn.



“Tùy tiện đi một chút, xem có thể tìm được manh mối nào không.” Lam Minh thấy bộ dáng Tiêu Bắc chạy theo mình nhìn thật thú vị, nhưng vẫn nói: “Cậu có mệt không? Nếu mệt thì ở nhà chờ đi, mọi người cũng sắp về rồi.”



Tiêu Bắc tỏ vẻ không muốn chờ ở nhà, muốn đi tìm cùng Lam Minh.



“Tô biết nhà cậu ta ở đâu, còn có Câu lạc bộ lúc trước cậu ta thường lui tới!” Tiêu Bắc nghiêm túc nói : “Tôi dẫn anh đi.”



Lam Minh thấy Tiêu Bắc vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi tìm.”







Mặc dù đã trôi qua ba năm nhưng khung cảnh quanh trường đại học vẫn như trước không chút thay đổi. Tiêu Bắc cùng Lam Minh đi khắp nơi, từ câu lạc bộ trong trường, đến khu bowling hay đi, phòng tập Gym, nhà hàng…



Chỉ tiếc tìm thật lâu vẫn không tìm được Lauck. Bất quá Tiêu Bắc gặp không ít bạn học cũ, hỏi thăm bọn họ một hồi vẫn không tìm được đầu mối nào. Lauck giống như đột nhiên bốc hơi sau khi tốt nghiệp, không ai nhìn thấy cậu ta nữa.



Hai người tìm đến tối, Tiêu Bắc ngồi nghỉ trên bồn hoa ven đường, nhìn đường lớn chật kín người qua lại có chút thất vọng.




“Chúng tôi đang gặp rắc rối, ngài xem.” Nhóm Địa linh vươn tay, Tiêu Bắc thấy trên cánh tay màu hồng phấn của chúng rải rác những đốm đen, có chút không rõ, này là vốn vậy hay là bị gì. Tiêu Bắc khó hiểu ngẩng đầu nhìn chúng.



“Gần đây có một cỗ năng lượng hắc ám cơ hồ có thể thôn phệ mọi thứ được phóng thích!” Nhóm Địa linh lo lắng nói với Tiêu Bắc: “Cỗ lực lượng kia mạnh đến mức có thể cắn nuốt tất cả linh lực quang minh, chúng tôi đều đã bị ô nhiễm.”



“Sao có thể như vậy?” Tiêu Bắc cũng không biết tại sao trong đầu lại bật ra một ý nghĩ _ ô nhiễm môi trường.



Vỗ vỗ đầu mình, Tiêu Bắc hỏi tiếp : “… Các ngươi muốn ta làm gì?”



“Xin ngài cứu chúng tôi và những Thần ma cùng sinh vật sống dựa vào linh lực của vùng đất này!” Những địa linh kia thương cảm nói: “Nếu mọi thứ bị lực lượng tà ác bao phủ, linh lực sẽ hoàn toàn biến mất, những Thần Ma yếu ớt sẽ chết, thậm chí có thể hắc hóa, ma hóa, nhân loại cũng sẽ gặp nguy hiểm!”



“Nghiêm trọng đến vậy?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Ta phải làm sao mới có thể ngăn cản lực lượng hắc ám lan tràn?”



“Tìm ngọn nguồn!” Hình ảnh nhóm Địa linh từ từ biến mất, chỉ có giọng nói của họ còn văng vẳng giữa không trung : “Phong ấn nơi phát ra lực lượng hắc ám, Bắc Bắc, toàn bộ trông cậy vào ngài .”



“Khoan đã…”



“Bắc Bắc!”



“Cô kỉ!”



Tiêu Bắc trong mơ hồ vẫn cảm giác được má rất đau, mất nửa ngày mới có thể mở mắt ra, thì lại nhìn thấy cái mặt Cổ Lỗ Y chình ình trước mặt mình, cố gắng kéo má cậu ra hai bên. Đồng thời, Bạch Lâu ở một bên lớn tiếng gọi cậu: “Mau tỉnh lại!”



“A…” Tiêu Bắc bật dậy, động tác quá mạnh làm Cổ Lỗ Y lăn khỏi ngực, té xuống giường, nó ngẩng đầu thấy Tiêu Bắc tỉnh mới thở dài một hơi.



“Cậu lại nằm mơ thấy cái gì rồi?” Bạch Lâu cũng thở ra lắc đầu: “Dọa chết người!”



Tiêu Bắc mở to mắt, khó hiểu: “Sao các anh lại ở trong phòng tôi, Lam Minh đâu?”



Tiêu Bắc vừa dứt lời, đột nhiên một tia sáng loé lên, giống như ánh chớp, cả gian phòng đều sáng rực. Sau đó truyền đến một tiếng “ầm”, cả sàn nhà cũng rung lên.



“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc hoảng sợ: “Động đất à?”



Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong chạy tới cửa sổ nhìn, xa xa có một cột ánh sáng trắng vọt thẳng lên trời.



“Có vẻ vật gì đó vừa bị đưa đến không gian khác!” Cảnh Diệu Phong nhíu mày: “Nổ lớn như vậy.”



“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc cũng đến bên cửa sổ :”Lam Minh đâu?”



“Bên đó. Bắc Bắc, lên!” Sphinx nhảy khỏi cửa sổ giang cánh. Tiêu Bắc nhanh chóng nhảy lên lưng nó, mọi người chạy về hướng cột sáng.