Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 159 :
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
Bọn Lam Minh lên đường, tiếp tục hướng về phương bắc.
Đi ba ngày, xe mọi người tiến nhập hoang mạc. Không giống sa mạc mênh mông từng đi qua, hoang vu cùng thảm thực vật cằn cỗi, mà hoang mạc này giống như bị sức mạnh nào đó xé nát, tạo thành một thung lũng thật dài. Lúc này, xe của bọn họ đang chạy giữa thung lũng.
Lam Minh Tiêu Bắc ngồi ghế trước, phía sau là Sphinx và Hi Tắc Nhĩ, xe Cảnh Diệu Phong Bạch Lâu đi phía sau. Chiếc xe này tương đối lớn, Khế Liêu, Tiếu Hoa và Juneau đều ngồi xe này. Tiếu Hoa ngồi ghế cuối, đang gối lên bộ lông mềm mại của Đặc Lạp Cổ Lạp mà ngủ.
Đặc Lạp Cổ Lạp vốn muốn ngồi cùng xe với Tiêu Bắc, chỉ tiếc Lam Minh nhìn nó không vừa mắt, nó cũng không ưa Lam Minh, nhưng xe này càng đáng sợ hơn, bởi vì Khế Liêu và Juneau hai thiên địch đang ngồi phía trước, nếu không cẩn thận sẽ bị ăn tươi.
Tiếu Hoa là người duy nhất có thể bảo vệ nó, vì vậy nó đành phải ngoan ngoãn nằm im cho Tiếu Hoa làm gối, mặc cho anh cọ thế nào cũng không dám nửa câu oán hận.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Lam Minh vừa lái xe, vừa hỏi Tiêu Bắc đang xem bản đồ.
Tiêu Bắc theo hướng la bàn chỉ dò bản đồ, hỏi Sphinx tên chỗ hiện nay.
“Ai nha!” Sphinx nhìn một cái lập tức nhíu mày, nói với Lam Minh: “Lam Minh, ngươi cẩn thận chút, chúng ta sắp đến Bạo Phong cốc .”
Lam Minh nghe thấy cũng sửng sốt: “Chậc, vậy rắc rối rồi.”
Sphinx gọi Tiêu Bắc: “Nói với bọn Bạch Lâu phía sau sắp đến Bạo Phong cốc.”
“A…” Gần đây Tiêu Bắc mới phát hiện thâm một siêu năng lực, so với điện thoại còn tiện hơn _ có thể trực tiếp nói chuyện với người khác.
Trong đầu nghĩ tới Bạch Lâu, ba giây sau, chuyển …
“Bạo Phong cốc?” Bạch Lâu hỏi Juneau: “Là nơi nào?”
“Bạo Phong cốc? !”
Không đợi Juneau trả lời, Đặc Lạp Cổ Lạp vừa nghe thấy cái tên này đã nhảy lên. Bất quá Tiếu Hoa còn đang dựa vào nó, không chú ý một chút đầu liền đập vào mui xe , đau đến ôm đầu: “Au…”
Khế Liêu mặt lạnh nhìn Đặc Lạp Cổ Lạp, làm nó hoảng sợ rụt người, vội vàng nằm xuống chờ Tiếu Hoa dựa lại.
Tiếu Hoa lại không để ý chuyện vừa rồi, chỉ hỏi nó: “Bạo Phong cốc là nơi nào?”
“Một nơi cực khủng khiếp!” Đặc Lạp Cổ Lạp nói: “Địa thế tương tự thung lũng, thường xuyên xảy ra lốc đen dữ dội!”
“Lốc đen a…” Khế Liêu nhíu mày, nghe có vẻ là điềm xấu gì đó: “Tốt nhất là đừng gặp… “
Chính là hai chữ “Đừng gặp” của hắn vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện hai đường thẳng dựng đứng màu đen.
“Đó là cái gì?”
Khế Liêu đi tới, Juneau vọi vàng hét lên: “A! Mau tránh ra…”
Hắn còn chưa nói xong, mọi người chỉ thấy trước mắt một mảnh cát bay đá chạy.
“A!” Tiêu Bắc lần đầu tiên nhìn thấy bão lớn như này, xe hơi rung động lắc lư. Lam Minh nhanh tay kéo cậu qua bảo vệ trong ngực, miệng mắng: “Xe này không có túi khí an toàn sao? !”
Chẳng mấy chốc, mọi người đến trước một sườn núi nó phía tây thôn trang. Trên sườn núi có một toà nhà màu đen rất lớn, có vẻ là một nhà xưởng, hình vuông, so với nhà cửa bình thường thì lớn hơn.
“Đó là chỗ ba ba làm việc.” Yorkshira chạy vào, vừa gọi: “Ba ba!”
Bọn Lam Minh đi vào theo.
“Điền khuyển tộc là thứ rất phiền phức.” Sphinx thấp giọng nói với mọi người: “Hơn phân nửa người chết ở thế giới khác là do chúng giết, nếu có cơ hội gặp phải thì nên diệt trừ luôn!”
Lam Minh gật đầu, này cũng là chuyện hắn đang muốn làm.
Bước qua cửa nhà xưởng, mọi người chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng “xẹt xẹt” của máy hàn điện. Tiêu Bắc hơi có cảm giác đã đi nhầm, ba ba Yorkshire không phải thợ đá sao? Vì sao còn có hàn điện.”
Lam Minh cũng nghe thấy nhưng vẫn bình thản đi vào, nhìn xung quanh một lượt… nơi đây là một nhà sản xuất đá, lại nhìn công cụ, trong lòng của hắn không khỏi mừng thầm, thợ đá ở nơi này là người lão luyện. Không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy rồi mà còn có cao thủ như vậy tồn tại.
Tiếng hàn điện dừng lại, Yorkshire kéo một ông chú để râu mép từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nói: “Ba ba, con tìm được người đánh cường đạo rồi nè, bọn họ không cần thù lao chỉ cần sửa xe!”
“Vậy sao?”
Ông chú râu mép cũng tò mò nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lam Minh, hắn chậm rãi há to miệng, tựa hồ rất kinh ngạc.
“Ngươi… Ngươi không phải là…” Ông chú râu mép kích động nhảy dựng, chỉ vào Lam Minh: “Không sai! Tóc vàng, sư tử bay, ngươi là thợ săn ác ma mạnh nhất thế giới khác _ Lam Minh!”
Tiêu Bắc nháy mắt nhớ ra rất lâu trước cũng có từng có người gọi Lam Minh như vậy, chỉ là ở chung lâu quá cậu thiếu chút nữa đã quên.
“Nhãn lực không tồi.” Lam Minh nói xong, ném khối đá ma pháp cho thợ đá, nhẹ nhàng giơ một ngón tay: “Sửa giùm!”
Thợ đá vội vàng tiếp lấy, chạy đi sửa đá .
Yorkshire còn đuổi theo hỏi: “Ba ba, anh ấy rất mạnh sao?”
“Yorkshire.” Giọng nói kích động của ông chú râu mép truyền tới: “Lần này được cứu rồi! Chúng ta gặp được Lam Minh đại nhân không những người mạnh nhất, mà còn không thu tiền! Hắn là thần giữ nhà của chúng ta ở thế giới khác đó.”
Nghe thấy mấy chữ “thần giữ nhà thế giới khác”, mọi người lập tức ngẩn người, rất khó đem cụm từ trang trọng lại đầy tinh thần trọng nghĩa này liên hệ với Lam Minh cà lơ phất phơ nha.
Lam Minh cũng sửng sốt, hoá ra ngoại trừ các biệt danh ác ma, hắn còn có một biệt danh êm tai như vậy?
Tiêu Bắc thấy trong mắt hắn loé lên sự vui sướng, cười cười, vươn tay vỗ vai hắn: “Anh là hợp thể của chúa cứu thế và Terminator a!”
Cổ Lỗ Y cũng ở một bên gật a gật.
Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc, không rõ nên giải thích cái này như thế nào. Lại thấy Tiêu Bắc cười một cái thật tươi: “Nói đơn giản thì anh là cao bồi miền viễn tây ở thế giới khác ấy.” (Cc: anh hùng, can đảm, đơn độc… và nhất là đẹp trai a~ *ôm mặt*)
Lam Minh ngây người, Sphinx thì cười lắc đầu _ miệng Bắc Bắc thực ngọt, hắn nghĩ một ngàn năm cũng không nghĩ ra được câu này để an ủi Lam Minh, vậy mà Tiêu Bắc chỉ thuận miệng đã có thể nói ra rồi.
[Vũ dạ kỳ đàm] Quyển 28 – Dị giới chi lữ hiệp ma chi hành (c160 – 162 – 163 – 164 – 165 – 166)