Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 160 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Sửa chữa ma pháp thạch cần một ít thời gian.



Lam Minh đứng trên sườn núi ngoài cửa nhìn ruộng đồng bên dưới. Thôn dân đang canh tác, cảnh tượng vô cùng thanh bình, nhưng ruộng đồng lại không mênh mông tươi tốt như ruộng đồng bình thường, trên ruộng có rất nhiều dấu vết bị tàn phá nghiêm trọng.



Tiêu Bắc ra khỏi vào nhà xưởng. Hi Tắc Nhĩ và Sphinx đang ngồi xem râu mép đại thúc sửa ma pháp thạch. Nghe nói ma pháp thạch có thể sửa chữa thông qua ma pháp, Hi Tắc Nhĩ tính toán học hỏi một chút, sau này có thể áp dụng vào cuộc sống, mọi người cũng không bị chậm trễ hành trình. Mặt khác, lấy tư duy kinh doanh nhạy bén được Long Tước huấn luyện ra ở thế giới thực, Hi Tắc Nhĩ ý thức được thứ này ở thế giới thực sẽ có thị trường cực lớn, nó có thể trở thành người giàu nhất thế giới, đồng nghĩa, tất cả tiểu Long bảo bảo đều sẽ được nuôi cho trắng mập và tiếp nhận giáo dục tốt nhất!



Tiêu Bắc đến ngồi cạnh Lam Minh, Cổ Lỗ Y trên vai cậu vươn vai, không khí thật trong lành a.



“Đồng ruộng bị tàn phá, là do Liệp Khuyển tộc làm sao?” Tiêu Bắc cũng nhận ra, thì thầm: “Vì sao luôn có người có thể chém giết cướp đoạt và thương tổn người khác chỉ vì tư dục của bản thân cơ chứ.”



Lam Minh cười: “Pháp luật của xã hội loài người cũng chỉ có thể duy trì bình đẳng giữa những cá nhân có lực lượng ngang bằng, còn những kẻ mạnh và có thế lực hơn thì luôn có địa vị cao và ưu thế tuyệt đối! Thế giới ma tộc cũng vậy, sức mạnh quyết định địa vị, không có công bằng cùng không công bằng, cường giả luôn nắm giữ vận mệnh kẻ yếu.”



“Ai…” Tiêu Bắc thở dài, ngồi lên một tảng đá: “Cũng có thể chung sống hoà bình mà. Anh nghĩ xem, nếu như tất cả mọi người đều thông qua năng lực của mình, dùng phương thức không ảnh hưởng đến người khác mà nỗ lực, cuối cùng cường giả có thể càng ngày càng nhiều, mà kẻ yếu cũng không nhất định phải bị thương tổn, cuộc sống bình thản không phải rất tốt sao.”



“Chỉ là lý tưởng thôi.” Lam Minh lắc đầu: “Loại kết cục hoàn mỹ này chỉ tồn tại trong tưởng tượng.”



“Anh hùng không phải cũng vì muốn thực hiện lý tưởng này mà tồn tại sao?” Tiêu Bắc cười tủm tỉm nhìn hắn.



“Vậy nên mới không có anh hùng vĩnh viễn, bởi vì lý tưởng chung quy cũng sẽ có một ngày bị phá huỷ.” Lam Minh đáp lời, vừa nói xong liền bị Tiêu Bắc nhéo má: “Lên mặt cái gì, anh tưởng mình sống lâu trăm tuổi là giỏi lắm hả!”



Lam Minh xoa má, gần đây Bắc Bắc rất hay “động thủ động cước” với mình nha.



Lúc này, Cổ Lỗ Y trên vai Tiêu Bắc đột nhiên đứng lên, nhón chân đưa tay che nắng nhìn ra xa, nhìn một hồi thì cô kỉ kêu to.



Tiêu Bắc cũng đứng lên thì thấy xa xa mây đen đang ập tới, hình như là cuồng phong.



“Không phải lại có gió lốc đấy chứ?” Tiêu Bắc tự hỏi, lại thấy thôn dân đột nhiên ném đồ, chạy thục mạng.



“Bọn họ lại tới nữa rồi!” Yorkshire cầm một cây gậy gỗ chạy đến: “Nếu bọn họ dám lên núi, nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn họ một trận.”



Tiêu Bắc nhìn đứa nhóc cao chưa tới ngực mình, xoa đầu bé: “Yorkshire, vào nhà đi, chiến đấu là chuyện của người lớn mà con nít thì cần được bảo vệ. “
Tiêu Bắc nhíu mày: “Vong ân phụ nghĩa!”



“Nhưng đại đa số thôn dân đều cho rằng, nói người khác vong ân phụ nghĩa, không bằng nói bản thân không biết tự lượng sức.” Yorkshire thương tâm nói: “Chúng em quá mức tự đại nên mới tạo thành kết cục như vậy. Từ đó, mọi người trong làng oán hận lẫn nhau, không còn đoàn kết, mọi người trở nên đa nghi nhát gan, thậm chí nụ cười cũng biến mất!”



“Vấn đề thực sự nằm trên người quốc vương Rhoda! Cũng không thể nói mọi người là không biết tự lượng sức mình cái gì. Bản tính con người vốn thiện lương, cứu người là một loại phản ứng bản năng.” Tiêu Bắc khẽ thở dài: “Nếu cho em một cơ hội làm lại thì sao? Em cũng không thể nhìn cô bé kia thấy chết mà không cứu phải không.”



Yorkshire gãi đầu có vẻ hoang mang: “Vậy chúng em nên làm cái gì bây giờ? Mọi người mỗi ngày trôi qua chỉ biết tuyệt vọng, rất nhiều người đã mất lòng tin với ngôi làng và rời khỏi, không lâu sau, nơi này hẳn sẽ biến mất mất thôi.”



“Ân, xem tình huống quả thật là không mấy lạc quan.” Tiêu Bắc chống cằm cảm thấy thật khó xử _ loại tình huống này, nên làm thế nào đây?



Lam Minh ngồi một đêm, đột nhiên ý nghĩa không rõ cười một tiếng.



Tiêu Bắc quay sang nhìn hắn: “Anh nghĩ ra cách gì rồi?”



Khóe miệng Lam Minh nhếch lên lộ ra tiếu dung: “Cậu nói không sai, vấn đề ở trên người quốc vương Rhoda! Loại hành vi này quả thực không đủ tư cách làm quốc vương, không có khí phách và dũng khí vương giả.”



“Ừh, thôn dân bị hắn đả kích, mặt khác cũng có thể vì đau lòng và mất niềm tin nên mới từ bỏ.” Tiêu Bắc tới gần Lam Minh: “Anh có âm mưu gì?”



Lam Minh cười cười, khoác vai Yorkshire còn đang thương cảm: “Công chúa được em cứu kia tên gì?”



Yorkshire mở to hai mắt: “Bạn ấy tên… Josephine.”



“Ân, tên rất hay, mỹ nữ hả?” Lam Minh hứng thú.



Gò má Yorkshire hồng hồng, khẽ gật đầu.



“Thì ra là thế .” Lam Minh cười vô cùng lưu manh và tà khí: “Chúng ta đến đó lần nữa đi, đi biến một kết cục xấu thành kết thúc có hậu.”



Tiêu Bắc cười tủm tỉm: “Cái này so với giết quái tìm kho báu còn thú vị hơn đó!”