Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 32 :

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Con đường hủy diệt từ A đến Z, tìm kiếm, phòng thí nghiệm kinh khủng



“Tai họa gì đang sợ như vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.



“Hmm…” Frank suy nghĩ một chút, lúc này, bọn họ đã chạy tới cửa của pháo đài, cửa mở ra, bên trong có một quản gia cao lớn đi ra nhận lấy áo choàng của Frank và hành lý của mọi người.



Tiếp tục đi vào, chỉ thấy tất cả nhân viên trong pháo đài hầu như đều là người nhân tạo dùng những mảnh thi thể ghép lại, đúng là không thể tưởng tượng nổi.



Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn xung quanh, lúc này nó đã không thèm quan tâm đến virus gì đó nữa rồi, chuyện này vốn rất xa vời đối với nó, điều nó quan tâm hơn chính là hành trình tham quan lần này. Toàn bộ pháo đài đều là phong cách Baroque tối tăm xa hoa mà chị hai thích, chỉ tiếc Phong Danh Vũ có công việc cần xử lý không thể tới, đành phải chụp nhiều nhiều một chút mang về cho chị hai xem.



“Virus tiến hóa, nói cách khác, cũng giống như sự tiến bộ của một người.” Frank dẫn mọi người đến phòng thí nghiệm của lão, vừa nói, “Một người nếu như gặp trắc trở, thủy chung khắc phục không được thì cuộc đời hắn sẽ trì trệ không tiến, nhưng nếu khắc phục được thì sẽ một bước nhảy vọt.”



“Virus cũng như vậy sao?” Cảnh Diệu Phong hỏi.



“Đúng.” Frank gật đầu, đẩy cửa phòng thí nghiệm, dẫn mọi người vào trong, vừa dặn dò đừng chạm bất kỳ cái gì, vừa tiếp tục nói, “Virus từ A tiến hóa đến F, cần năm tháng, trên thực tế, từ A tiến hóa đến B thì đã mất bốn tháng, đợi khi giai đoạn B vừa qua, thì trực tiếp nhảy lên F, tốc độ tiến hóa đó nhanh vô cùng.”



“Tức là, một khi qua được giai đoạn F sẽ trực tiếp lên đến K?” Cảnh Diệu Phong hỏi.



“Có thể nói như vậy, nhưng… virus tiến hóa thì hoàn toàn mạnh gấp mấy lần so với trước kia, tức là, độ khó vượt qua càng lớn, thì không gian để tiến lên bậc cao hơn càng lớn.”



“Nói như vậy, không chỉ giới hạn trong K?” Lam Minh nhíu mày, “Nếu như độ khó từ F đến G lại lớn hơn một chút, hắn có thể trực tiếp tiến đến vị trí càng cao?”



“Có thể là như vậy!” Frank gật đầu.



“Sau khi nhiễm virus sẽ có triệu chứng gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.



“Hm… Virus của quỷ hút máu rất khó đoán.” Frank thở dài, “Loại virus sớm nhất do một quỷ hút máu tên là McGrath phát minh.”



“Hắn là một quỷ hút máu, đi phát minh ra thứ này làm gì?” Cảnh Diệu Phong thắc mắc.



“Hắc hắc, công chúa Amanda, từng nghe qua chưa?” Frank hỏi Lam Minh.



“Ừm, quỷ hút máu xinh đẹp nổi tiếng kia sao?” Lam Minh gật đầu, “Nhớ rất rõ, ta đã gặp ả vài lần tuy rằng chỉ có một nghìn năm trăm tuổi, nhưng khuôn mặt đẹp như đêm tối của ả không biết đã mê hoặc bao nhiêu người.”



“Một nghìn năm trăm tuổi…” Phong Tiểu Vũ nghiêm túc tự hỏi, thực sự không rõ một bà lão siêu cấp già nua như vậy có gì đẹp.



“McGrath yêu công chúa Amanda, nhưng hắn chỉ là một quỷ hút máu đẳng cấp thấp mà thôi.”



“Thằng nhỏ đáng thương.” Lam Minh bất đắc dĩ gật đầu.



“Không môn đăng hộ đối mà… Quả thực đáng thương.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, lại nghe Lam Minh cười cười nói, “Tiêu Bắc, nhân loại thật ra là một loại động vật đáng yêu, bởi vì ở bọn họ tồn tại tính tất yếu, đồng thời còn có tính ngẫu nhiên.”




Vừa đến trước cửa cầu thang, đột nhiên… cửa mở ra.



Có một người đi đến.



Tất cả mọi người sửng sốt, đó là Trần Vũ! Phía sau hắn còn có một người, mặc một chiếc áo choàng đen, đeo một chiếc mặt nạ trắng thuần.



Trần Vũ bước nhanh xuống lầu, vượt qua trước mặt Miêu Tiêu Bắc… mà người phía sau hắn thì chậm rãi đi xuống, khi đi ngang qua trước hình ảnh còn liếc nhìn một cái không rõ ý nghĩa.



Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, chợt thấy đôi mắt phía sau lỗ thủng mặt nạ, dường như có một chút khác lạ —— Hắn thấy mình?



Hình ảnh trong nháy mắt mờ ảo, Lam Minh biết, Miêu Tiêu Bắc lùi bước, vội nói, “Bắc Bắc, kiên trì thêm một chút, đi ra xem phòng thí nghiệm này ở đâu!”



Miêu Tiêu Bắc cố gắng tập trung lực chú ý, chạy ào ra ngoài, ra khỏi cửa đến bên ngoài, phóng tầm mắt nhìn lại… đó là những mảnh ruộng đồng trống trải, bốn phía không có kiến trúc nhà cửa gì cả, bầu trời trên đỉnh đầu rất rõ ràng.



Phong Tiểu Vũ quay lại hình ảnh đó, Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc dường như hơi hoảng loạn, bèn nói, “Bắc Bắc, trở về đi, được rồi.”



Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng tinh thần thở phào nhẹ nhõm… về tới hiện thực rồi.



“Căn cứ theo bản đồ các vì sao và thời gian có thể phân rõ phương hướng!” Frank và Bạch Lâu bắt đầu dùng bản đồ các vì sao tìm kiếm phương hướng cụ thể của phòng thí nghiệm nọ, Lam Minh cúi đầu, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Mệt lắm không?”



“Không.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nói, “Chỉ là cảm giác quá chân thực, anh nói tôi có thể mất phương hướng ở nơi đó không ra được không.”



Lam Minh cười khẽ, kéo tay Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng hôn một cái, “Ngươi phải học cách sử dụng năng lực của mình Bắc Bắc à, không nên sợ nó.”



Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn, vừa nãy Lam Minh dường như luôn dẫn dắt mình.



“Ta vẫn sẽ dẫn đường cho ngươi.” Lam Minh dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu, cười xấu xa, “Rất nhiều rất nhiều phương diện.”



Miêu Tiêu Bắc không tự giác đã nghĩ lệch sang chuyện khác, cũng không biết là nghĩ tới chuyện gì, chỉ là vành tai hơi nóng lên.



Lúc này, chợt nghe Bạch Lâu hô một tiếng, “Tìm được rồi!”



.



.



_________________________