Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 33 :
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
Sphinx lại đến, truyền thuyết, khu ma nhân mạnh nhất lịch sử
“Ở đâu?” Lam Minh hỏi.
“Thành phố S.” Bạch Lâu nói, “Ngay bên trong nhà xưởng bỏ hoang phía đông.”
“Ở đó hình như đều là nhà máy hóa chất phải không?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nơi đó rất khép kín, tôi vẫn cứ tưởng là một nhà máy chuyên về công trình quân sự hay căn cứ nghiên cứu người ngoài hành tinh chứ, thì ra là khu công nghiệp tư nhân à?”
“Đúng. Ở đó có khu nung sắt vụn còn có một vài xưởng dệt, cực kỳ ô nhiễm, hơn nữa địa điểm cũng hẻo lánh, cho nên hầu như không có cư dân trụ lại, nhà máy kia cụ thể làm gì ta không rõ, chỉ biết là một nhà máy bị bỏ hoang, đã để không thật lâu.” Bạch Lâu nói.
“Vậy làm sao tìm?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Ta có thiết bị định vị.” Frank đi tới bên bàn, lấy ra một cái máy nhỏ tinh xảo giống như PSP, “Đây là hệ thống định vị siêu cường, giống hệ thống định vị mà thường ngày các ngươi sử dụng, nhưng lại xịn gấp trăm nghìn lần, sau khi tìm được vị trí trên máy tính, mang nó theo, có thể dò ra dễ dàng.”
“Woa!” Phong Tiểu Vũ trầm trồ, “Thật mạnh!”
“Không tồi, có thứ này thì tiện lắm.” Lam Minh khá thỏa mãn cầm lấy máy định vị, Frank xoa xoa tay đi tới gần Lam Minh, “Vậy Lam Minh đại nhân… sợi tóc vàng hoa lệ của ngài.”
“Nghiên cứu thuốc giải.” Lam Minh đổi chủ đề, nói, “Thời hạn một đêm, đủ không?”
“A…” Frank hít một ngụm khí lạnh.
“Còn nữa a, nâng cấp bộ phận phản lực và vài thứ cho máy bay chúng ta, để tốc độ nhanh hơn một chút, mặt khác a, ngươi có bảo bối gì không a, cho ta một ít.” Lam Minh nói, “Đúng rồi, đói quá a, chuẩn bị chút thức ăn đi, còn nữa a… nước nóng, chúng ta cần tắm, à có TV máy tính không a..”
Mọi người giật giật khóe miệng, nhìn Lam Minh ra lệnh, Frank chạy tới chạy lui còn vô cùng cam tâm tình nguyện, chỉ vì cầu xin một sợi tóc của hắn, Phong Tiểu Vũ đột nhiên vỗ trán, “Đây là M trong truyền thuyết!” (hình như là M trong S-M… *lắc đầu* quên đi!!)
.
Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, Lam Minh ôm vai Miêu Tiêu Bắc về phòng, đi tới khu phía trước của pháo đài, vào phòng…
Miêu Tiêu Bắc có chút sững sờ, bởi vì phòng khách trước mắt hoàn toàn không như tưởng tượng của cậu là đáng sợ âm trầm, mà là phòng để ngắm cảnh biển siêu cấp xa hoa, đây mới là chân chính hướng ra biển rộng, phòng ngủ bằng thủy tinh sát đất, thảm nhung đỏ, gường đệm, rèm cửa sổ… trang trí với phong cách Gothic xa hoa.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ dù sao cũng là con người, sống hơn hai mươi năm còn chưa từng thấy được cảnh tượng như vậy, tò mò nhìn trước nhìn sau.
“Frank kia, thật sự có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc?” Cảnh Diệu Phong ngồi xuống, hỏi Lam Minh, vừa nhìn nhìn bên ngoài.
Lam Minh liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ hiểu rõ ý của hắn, bèn nói, “Chắc vậy… nếu như ngay cả lão cũng không nghiên cứu được, phỏng chừng sẽ không ai có thể tìm ra.”
“Bắc Bắc, ở đó có vật gì vậy a?”
Lúc này, Phong Tiểu Vũ đột nhiên chỉ vào một hồ nước nhỏ gần bờ đá phía trước, hỏi, “Cá thật lớn… A!”
Dây xích bị một cây đinh sắt khổng lồ ghim vào trong đất, đinh đã bị nó rút lên hơn phân nửa, hiển nhiên sắp gãy.
“Đây là thứ gì a?” Phong Tiểu Vũ kinh ngạc kêu to.
Lúc này Lam Minh mừng rỡ vọt tới, miệng hô to, “Sphinx!”
…
Lam Minh vọt tới gần con sư tử nọ, vung tay chém một đao vào vòng sắt đang trói buộc nó.
“Rống…” Sư tử ngẩng đầu lên gầm một tiếng, lao đến dốc sức cọ Lam Minh.
Lam Minh cũng ôm cái đầu to của nó, liên tục vuốt ve bờm lông trên lưng nó, “Ha ha ha, ngươi quả nhiên còn chưa có chết a!”
“Hình như bọn họ quen nhau a.” Phong Tiểu Vũ nói.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, tuy rằng cậu không chắc chắn lắm, nhưng Lam Minh rất ít khi vui vẻ như vậy, hơn nữa con sư tử này, giống như chó săn lâu ngày gặp lại chủ nhân, đuôi lắc lư đến nỗi cái mông cũng muốn bay lên.
“Ừm… Các ngươi hình như chưa từng nghe về một truyền thuyết?” Bạch Lâu đột nhiên mở miệng.
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc đều nhìn hắn.
“Mấy nghìn năm trước, có vô số ác linh từ Ma giới chạy ra, nguy hại nhân gian.” Bạch Lâu sâu kín nói, “Ngay lúc đó nhân loại hoàn toàn không có cách nào đối phó với những ác ma này, mà đồng thời, chức nghiệp khu ma nhân cũng bắt đầu thịnh vượng. Trong đông đảo các khu ma nhân, có một chàng trai tóc vàng cầm đại đao, cưỡi sư tử bay. Hắn tàn sát vô số ác linh, được những nhân loại thời đó tôn sùng là khu ma nhân hùng mạnh nhất trong lịch sử!”
“Người đó, là Lam ca sao?” Phong Tiểu Vũ lại cảm thấy rất oách a, vũ trụ vô địch phích lịch suất! (nó nhiễm kiếm hiệp nặng quá rồi = =lll)
Bạch Lâu cười cười, lắc đầu, “Ta đây cũng không biết, chỉ nghe nói khu ma nhân kia trông rất tuấn tú, tính tình rất quái lạ, không bao giờ cười, nghe đồn là tóc vàng rực rỡ, hơn nữa cũng xuất thân từ quý tộc cao quý không gì sánh được, cho nên đã trở thành anh hùng.”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm Lam Minh rồi trầm mặc một lúc lâu.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Người đó, có thể là anh em gì với Lam Minh hay không? Bạch Minh, Hắc Minh, Kim Minh gì đó?”
…
.
.
__________________________