Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 36 :

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Vaccine ngừa virus biến chủng ra đời, Sphinx, bình minh của cuộc sống hạnh phúc



Lửa Cổ Lỗ Y phun ra dường như so với loại lửa bình thường có uy lực lớn hơn nhiều, hoặc là thân thể của người thú càng dễ cháy, nói chung thời gian qua chưa bao lâu, lửa đã dần dần nhỏ lại, cuối cùng những tứ chi này bị đốt thành một đống vật chất đen thui khó xác định.



“Được rồi.” Sphinx đi tới, nói với Lam Minh, “Chúng ta đi về đi.”



“Ừ.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc đi tới… Sphinx tung cánh, bay lên.



Khi bay qua nhà xưởng, Lam Minh cau mày, chỉ chỉ phía dưới, “Sphinx, hạ xuống đi, hình như có gì đó.”



Sphinx hạ xuống, dần dần tới gần mặt đất, chỉ thấy lối vào phòng thí nghiệm ngầm kia, có gì đó đang nhúc nhích.



“Là người!” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy rõ, chỉ là người này khá kỳ dị.



Sphinx lại đến gần một chút, tất cả mọi người nhíu mày… Chỉ thấy kẻ nằm trên mặt đất không phải nhúc nhích, mà là quần áo rách nát trên cơ thể nhẹ nhàng lay động trong gió.



“Là Trần Vũ.” Miêu Tiêu Bắc thấy Trần Vũ đã chết đang nằm trên mặt đất.



Thi thể này so với những thi thể bình thường rất đáng sợ, màu xám, hình dạng cũng già cỗi khô quắt, dường như mất nước. Chi sau và cánh tay đều là mới mọc ra, trụi lủi không mặc gì, chân quặp lại, trước khi chết dường như khá thống khổ. Đương nhiên, nơi mà kẻ khác ghét nhất – ngực hắn – có một lỗ hổng lớn… Vị trí trái tim đã trống không, trên mặt đất có những khối gì đó cứng rắn màu lục rơi lả tả, hẳn là trái tim bị bóp nát của Trần Vũ.



Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ chết đi như vậy thật ghê tởm, liền xoay mặt nhìn nơi khác.



Sphinx ngửi ngửi, nhìn về phía bức tường vây xa xa.



Lam Minh nhíu mày nói, “Ra đi.”



“Là một con quỷ hút máu duy nhất mà ngươi không quá ghét, ta cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng Drake đã dặn ta phải cẩn thận, bởi vì gần đây tâm trạng ngươi hình như không tốt.” Phía sau tường vây truyền đến một giọng nói thầm thấp nhưng có nhiều từ tính.



Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn sang hướng bên đó một chút, mới phát hiện trong góc tường tối mò, có một người dựa vào, ánh sáng bị khuất vừa đủ, thấy không rõ lắm, lại rất khó quên.



Lam Minh không lên tiếng, một lát mới hỏi, “Ngươi giết hắn?”



“Ừ, hắn vừa sống lại, lực lượng còn chưa khôi phục, lúc này giết hắn không cần tốn nhiều sức.” Người nọ cười nhạt trả lời, “Thi thể đó ngươi có thể lấy đi, không ngại mà nói, sáng sớm mai ta đến đảo Ác Ma lấy vaccine của virus biến chủng này.”



“Quỷ hút máu quả nhiên là âm hiểm mà.” Lam Minh mặt không biểu tình nói, “Ta lấy thi thể này về có ích lợi gì?”



“Vậy, lấy cái này đi.” Nói rồi chợt nghe “Vù” một tiếng, Lam Minh giơ tay đón được một cái lọ, Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, bên trong là máu màu lục.



“Ngày mai ta sẽ cố lắng lặng yên không tiếng động tới đó, tạm biệt.” Nói xong, người nọ lui về sau một bước, triệt để ẩn vào trong bóng tối, Miêu Tiêu Bắc biết, người nọ đã rời đi.



“Đây là máu của Trần Vũ sao?” Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn cái lọ, nhưng cũng không quan tâm đến người kia, bởi vì cậu biết, Lam Minh không thích nói về chuyện liên quan đến quỷ hút máu, dù sao cậu cũng không quá hứng thú, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.



“Chắc vậy.” Lam Minh cúi đầu, đút cái lọ vào trong túi, Sphinx lại lần nữa cất cánh.



“Mặc kệ thi thể kia sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có cần tiêu hủy không?”



“Không cần.” Lam Minh lắc đầu, “Trời sắp sáng, thi thể sẽ tự động đốt thành tro tàn.”



Miêu Tiêu Bắc gật đầu, tâm nói, quỷ hút máu cũng tiện thật, ngay cả phí mai táng cũng có thể bỏ bớt… Nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái, gần đây càng ngày càng lạnh, bị Phong Tiểu Vũ lây nhiễm sao?



.



Khi trở lại đảo Ác Ma đã là hừng đông, bởi vì mệt nhọc, Miêu Tiêu Bắc dựa vào ngực Lam Minh mà ngủ, Lam Minh bế cậu xuống.



Sphinx nhìn nhìn, cười hắc hắc mà nói, “Lam Minh, cậu ta rất đáng yêu đó.”



Lam Minh khinh bỉ lườm nó.



“Không muốn nhân cơ hội ăn tươi cậu ta sao?” Sphinx nói đùa với hắn, “Trông cậu ta thì ‘ăn’ rất ngon, chọc cho khóc nhất định rất đáng yêu.”




Lam Minh lắc đầu, giơ thẳng ngón tay chỉ vào Sphinx, nói, “Nếu nó dám tới gần ngươi, ngươi hoàn toàn có thể dùng niệm lực thiến nó! Hoặc khiến nó biến thành sư tử cái.”



“A…” Sphinx hít một ngụm khí lạnh, dừng lại.



Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn Sphinx, mờ ám mà cười cười, Sphinx vội kẹp lấy chân sau, xoay người bỏ chạy, “Ê, Lam Minh kia, ta với ngươi cùng đi xem vaccine.”



Miêu Tiêu Bắc hạ thắt lưng về sau vài lần, nghĩ, Sphinx ngốc nghếch như vậy, Lam Minh thì lại có thể vui vẻ hơn một chút… Hình như trước đây Sphinx từng nói, Lam Minh là từ nhỏ cùng nó lớn lên, có thể nó tỏ ra khôi hài như vậy, là muốn chọc cho Lam Minh vui vẻ hay không? Tuy rằng đùa kiểu đó rất khó xác định, nhưng thỉnh thoảng phát tiết một chút, điều này thì cũng tốt.



Chờ Miêu Tiêu Bắc giãn cơ chạy tới tầng hầm, Cảnh Diệu Phong đã cầm lấy cách điều chế của huyết thanh và vaccine, còn có thuốc viên tiện dụng.



Lam Minh đem Frank len lén muốn bứt một sợi lông tơ của mình đánh lăn quay ra đất, giẫm bẹp dưới chân ‘chà đạp’, Frank hạnh phúc lăn trên đất.



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, nhìn bên cạnh, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ hạnh phúc ngâm xướng có vẻ tâm trạng rất tốt.



Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, hỏi, “Em… Tại sao phấn chấn như vậy?”



“Cho nên nói a, sáng sớm chim có sâu ăn.” Phong Tiểu Vũ từ trong túi lấy ra một quyển sổ, mở ra cho Miêu Tiêu Bắc nhìn, “Ở đây ở đây.”



Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, một chuỗi ký hiệu tiếng Anh mất trật tự, liền hỏi, “Đây là gì nha?”



“Mel Linke bá tước ký cho em đó!” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt say sưa, “Thật oách thật có khí chất thật cao quý thật manh a… Nhưng quỷ hút máu thì không chụp ảnh được, chị hai chắc chắn buồn chết mất.”



Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, xem ra tối hôm qua quỷ hút máu mà Lam Minh có vẻ không quá ghét kia, hẳn là Mel Linke rồi.



“Được rồi.” Lam Minh một cước đá văng Frank trên mặt đất, nói, “Về thôi.”







Mọi người lên đường, máy bay nhờ có Frank cải tạo, nhanh như hỏa tiễn, Frank một thân đầy vết thương hạnh phúc đứng dưới đất phất tay nhìn theo máy bay đang bay xa, “Lam Minh đại nhân, ngài lúc nào rảnh rỗi nhất định phải tới a, đến lúc đó, nhớ kỹ cho ta sợi tóc cao quý trang nhã của ngài a!” Nói xong, vui mừng khấp khởi đi trở về, mang theo con chó địa ngục cải tạo, bắt đầu mò mẫm trên đất, tìm kiếm sợi lông tơ bị rụng của Lam Minh đại nhân…



.



Mọi người về tới EX, liền phát hiện Hạ Nguyệt bị trói, miệng đầy răng nanh đang tru lên, nghe nói huyết thanh mà Cảnh Diệu Phong mang đến không có tác dụng với cô, tối hôm qua đột nhiên nổi điên, may mà Khế Liêu trói lại.



Cảnh Diệu Phong tiêm vào huyết thanh mới cho cô, chưa tới một tiếng, Hạ Nguyệt đã khôi phục khỏe mạnh.



Lam Minh nói sơ lược một chút mọi chuyện cho cô, đồng thời nói Trần Vũ đã chết, tất cả đều kết thúc.



Hạ Nguyệt như trút được gánh nặng, trước khi đi Miêu Tiêu Bắc đem tất cả chứng từ bất động sản trả lại cho cô, bảo cô chỉ cần thanh toán tiền mặt cho có lệ là được.



Đối với việc này, Long Tước rất bi thương, cho đến khi Lam Minh bị ép đem một viên than củi to như trứng chim cút biến thành kim cương giao cho hắn, hắn mới khôi phục nụ cười như cũ, nhưng loại báu vật hiếm có này muốn bán ra cũng khó xử lắm a.



Đương nhiên, lúc này hài lòng nhất chính là Sphinx, sau khi ăn sạch một tảng thịt bò, Sphinx liếm liếm môi nhìn trái nhìn phải, híp mắt bật cười —— Woa, ở đây thật nhiều người đẹp nha!



.



.



_________________



Nhền nhện đen



Black window – nhện quả phụ đen



____________________



Edit: Tiểu Lạc