Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 37 :
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
Sát ý của phấn hồng, Black window đột kích, Lang vương bị chọc giận
Về EX ba ngày, Sphinx đã trải qua kiếp nạn sinh tử.
Đầu tiên, Sphinx đã không dám đi trêu chọc Miêu Tiêu Bắc nữa, dù sao, chỉ sợ Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ lung tung, đem mình từ hùng sư uy vũ biến thành sư tử cái nhu nhược vậy là bi kịch.
Vì vậy, Sphinx đem mục tiêu tập trung tới mỹ nhân Bạch Lâu.
Đây tuy là quỷ hồn, nhưng là đông phương mỹ nhân cấm dục nha… Mê chết người nha!
Nhưng không đợi nó tới gần, Cảnh Diệu Phong gần dây thường đến EX đưa tin đã rút kiếm chém ngọt tất cả móng trên móng vuốt nó, nếu không phải Sphinx thu móng vuốt đúng lúc thì phỏng chừng ngay cả móng vuốt đều rụng sạch.
Vì vậy, Bạch Lâu được buông tha, ngược lại nó đi nhìn chằm chằm Sesier.
Đừng nói, Sesier thật sự là một tiểu mỹ nhân rất xinh xắn đó, khả ái quá nha, then chốt là còn rất đơn thuần, vừa nhìn chính là một em còn non, chậc chậc!
Sphinx thấy Sesier rất thích chơi với các chú sói con, liền đi tới đùa với nó.
Sesier ban đầu còn cùng Sphinx nô đùa, thói quen không hề tốt của Sesier chính là không mặc quần áo, thích mặc áo choàng, cho nên Sphinx thường có thể thấy cảnh xuân thấp thoáng, hạnh phúc tới nỗi máu mũi bay ngang.
Chỉ là một hôm nọ, nó đang ‘ăn vụng mỡ’ của Sesier thì bị người giám hộ Long Tước thấy được.
Long Tước ưu nhã bưng tách hồng trà, nói với Sesier, “Sesier, con sư tử này là một kẻ háo sắc, nó đang chiếm tiện nghi ngươi…”
Vừa dứt lời, Sphinx liền thấy được lưỡi hái to lớn hạ xuống. Vì vậy để chạy trối chết thoát thân nó đã hy sinh vô số lông mao, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Sau đó nữa, nó tập trung ánh mắt tới Tiếu Hoa.
Đây là băng sơn mỹ nhân! Loại này càng lãnh đạm thì khi ý loạn tình mê càng đáng yêu! Chỉ là Tiếu Hoa dường như luôn bận rộn nhiều việc, luôn vội vàng.
Ngày đó, Sphinx đợi có cơ hội, nhốt Tiếu Hoa trong phòng, tâm tình tốt muốn chiếm tiện nghi, lại nghe Tiếu Hoa lạnh lùng tới một câu, “Sphinx… Mày biết nuôi sư tử một năm tốn kém bao nhiêu không?”
Sphinx sửng sốt.
Tiếu Hoa vươn ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính, “lóe ~” một cái, mắt kính phản chiếu một tia sáng chói, chói đến Sphinx có chút choáng váng.
Tiếu Hoa cười lạnh nói, “Mày một năm ít nhất ăn hết hơn năm mươi vạn, nhưng nếu tao bán mày đi, bán cho gánh xiếc thú, ít nhất có thể lấy về một hai trăm vạn!”
Sphinx cả kinh.
“Mày có tin tao thương lượng với Lam Minh cho mày tự lực cánh sinh, ban ngày làm công ở gánh xiếc, ban đêm làm cu li, còn phải cõng hắn đi trừ ma? Lại cắt xén khẩu phần thức ăn của mày, cho mày mỗi ngày ăn hai bữa!”
Sphinx vội lắc đầu, nó không chịu đâu, sẽ chết đó!
Khóe miệng Tiếu Hoa cong lên bốn mươi lăm độ, “Hay là, mày tưởng tao không quen bác sĩ thú y chuyên giải phẫu thiến động vật họ mèo?”
Sắc mặt Tiếu Hoa rõ ràng tốt hơn rất nhiều, sốt cao cũng lui, Bạch Lâu tới châm cho anh một châm giảm nhiệt.
Miêu Tiêu Bắc mút mút máu trên ngón tay mình, quay đầu lại, chỉ thấy rất nhiều người vẻ mặt tham lam nhìn chằm chằm mình, cả kinh tóc gáy dựng thẳng, tránh sang một bên.
“Anh sao rồi?” Khế Liêu tới vỗ vỗ mặt Tiếu Hoa.
“Hm…” Tiếu Hoa chậm rãi mở mắt, một lát mới nói, “Mệt mỏi quá…”
“Nghỉ một lát đi.” Khế Liêu thấp giọng nói.
Tiếu Hoa nhắm mắt lại.
Bạch Lâu bắt mạch cho anh, nói, “Không sao rồi, máu của Bắc Bắc đối với việc giải độc của ma vật tuyệt đối là vạn năng!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn ngón tay mình, đột nhiên nghiêm túc nói, “Có cần tồn trữ trong tủ lạnh một ít không?”
Tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn cậu.
Lam Minh cười, “Bắc Bắc, ngươi gần đây càng ngày càng đáng yêu.”
Sphinx thở dài, “Hừ, trước mặt kẻ cô đơn như ta, đều là từng cặp từng cặp, đáng ghét.”
“Nhền nhện đen kia ở đâu?” Khế Liêu hỏi Phong Danh Vũ.
“Tôi có để lại tư liệu.” Phong Danh Vũ gọi điện thoại bảo người mang tư liệu tới.
Lúc này, cửa EX bị đẩy ra, Cảnh Diệu Phong đi đến, “Quả nhiên là nhền nhện đen sao?”
“Ả còn tập kích những người khác sao?” Long Tước hỏi.
“Cho tới bây giờ đã xảy ra rất nhiều vụ án.” Cảnh Diệu Phong nói, “Chí ít đã chết mười mấy thanh niên tuấn tú trẻ tuổi rồi.”
“Quả thật không thể tha thứ a!” Sphinx rống lên một tiếng.
“Ừm…”
Khế Liêu ngồi bên cạnh Tiếu Hoa, cười cười, “Quả thật… thứ này nên bị đóng đinh, mỗi cây đóng vào mỗi chân của ả.”
.
.
____________________