Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 41 :

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Black window chỉ là nhân vật bé ti tẹo, hắc vu sư khống chế tâm ma, nhặt được đầu lâu ba mắt.



Miêu Tiêu Bắc sau khi biết cô gái nọ chính là nhền nhện đen thì có chút khẩn trương.



Chỉ thấy cô ta láo láo liên liên, nhìn lướt qua mọi người một cách không có thiện ý, giống như đang nhìn một món ăn nào đó, Phong Danh Vũ ngoài cửa cũng thấy Lam Minh nháy mắt với cô.



Huệ Tư Mẫn khó hiểu nhìn Phong Danh Vũ, Phong Danh Vũ túm cô một cái, để cô nàng ngoan ngoãn đứng yên một góc, đừng làm vướng chân vướng tay.



Nhền nhện đen sau khi ngồi vào chỗ của mình thì cũng chẳng làm ra hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một hồi, dường như vừa lòng với cậu nhất, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy liền muốn trốn ra sau sofa.



Tiếu Hoa tiến đến hỏi cô ta, “Tên gọi là gì?”



“Tôi là…” Nhền nhện đen nói, định vươn tay ôm cổ Tiếu Hoa, nhưng tay vừa vươn tới, liếc mắt thấy được mặt dây chuyền rũ xuống trên cổ anh thì liền cả kinh, vội vã rụt tay về, kinh hoàng nhìn Tiếu Hoa.



Tiếu Hoa cũng rất hoảng sợ, tự nhủ, răng sữa của Khế Liêu lợi hại vậy sao? Dọa cho nhền nhện đen sợ thành như vậy?



Con nhền nhện đen nọ khẩn trương nhìn những người phía sau Tiếu Hoa, cảm giác dường như mình đã rơi vào một cái hố bẫy.



Tiếu Hoa vẫy tay nói với những người dự thi khác, “Mọi người đi theo tôi, tham gia đợt phỏng vấn thứ hai.”



Những người dự thi đều không rõ tình huống hiện tại như thế nào, chỉ biết mình được tiến vào vòng hai nên rất khẩn trương, liền theo Tiếu Hoa đi ra ngoài.



Nhền nhện đen cũng đứng lên muốn theo, nhưng lại bị Khế Liêu ngăn lại ngay tại cửa.



Khế Liêu đóng cửa lại, đẩy nhền nhện đen về lại trong phòng.



Nhền nhền đen lui ra sau vài bước, gương mắt nhìn Khế Liêu, chỉ thấy Khế Liêu cười với ả, lộ ra răng nanh sắc nhọn.



“A!” Nhền nhện đen hét to một tiếng, nhưng căn phòng này là Phong Danh Vũ đặc biệt sắp xếp, trước kia là một phòng ghi âm, trong tường đều có vải bông hấp thu âm thanh, cho nên hiệu quả cách âm rất tốt, bên trong kêu to như vậy, bên ngoài căn bản là không nghe được.



Nhền nhện đen nhìn bốn phía, phát hiện mình đã bị vây quanh, “Các người… Không phải nhân loại a?”



“Đẳng cấp thấp.” Sesier nhịn không được nói một tiếng.



“Đúng vậy.” Bạch Lâu cũng ghé sát vào ả nhìn nhìn, nói, “Hmm… Chỉ là một con nhền nhện đen bình thường thôi mà, có điều hình như ma hóa rất lợi hại, là tự ngươi cung cấp lực lượng cho bản thân sao? Hay là đụng phải lực lượng hắc ám nào đó, cho nên tiến hóa?”



“Các ngươi là ai?” Nhền nhện đen lui vào góc tường, trên tay mọc ra đầy những gai đen tua tủa, mặt cũng trở nên dài nhọn dọa người, ả chăm chú nhìn chằm chằm mọi người, “Hình như ta không có động chạm gì đến các ngươi?”



“Không động chạm hả?”



Lúc này, Sphinx đứng phía sau ả giả làm tượng đồng đột nhiên lên tiếng.



Nhền nhện đen cả kinh kêu thảm lên một tiếng, vừa định chạy, nhưng Sphinx đã giơ chân giẫm bẹp nó dưới lòng bàn chân.



“Ngươi… A!” Nhền nhện đen vươn sợi râu gai khác muốn chạy trốn, cảnh tượng như vậy trông vô cùng đáng sợ.



Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc đều là lần đầu tiên nhìn thấy thứ quái vật biến chủng ghê tởm thế này, đều vô thức lui về phía sau.



Sphinx giơ lên chân trước vỗ một cái lên đầu ả, nói, “Ngươi ồn ào cái gì? Còn dám gọi thì đem trói ngươi lại ném cho gà trống.”



“A!” Nhền nhện đen hình như bị lời đe dọa đó làm cho kinh hoàng vô cùng.



Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ cảm thấy có chút mất tự nhiên, giống như một đám đàn ông bắt nạt một thiếu nữ.



“Ả không phải thiếu nữ gì cả.” Khế Liêu thấy biểu tình trên mặt bọn họ liền nói, “Trên người ả còn vài mạng người nữa kìa.”



Miêu Tiêu Bắc Phong Tiểu Vũ nghĩ nghĩ thấy cũng phải.



“Hả? Trên lưng ả hình như có gì đó a.” Sphinx đột nhiên nói.



Khế Liêu ngồi xổm xuống nhìn nhìn, chỉ thấy trên lưng nhền nhện đen có một phù chú cổ quái màu trắng, thoạt nhìn, giống như vỏ khoai sọ, hình như là dấu hiệu nào đó.



“Đây là cái gì?” Khế Liêu nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút kỳ lạ.



Bạch Lâu tiến đến nhìn, nói, “Hình như là phù chú.”



“Chính là nhờ dấu hiệu này mà ngươi mới có năng lực mạnh như vậy?” Lam Minh hỏi.



Nhền nhện đen gật đầu.



“Ai cho ngươi?”


“Hả?!” Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn cô.



“Nhặt được cái gì?” Phong Danh Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai.



“Đầu lâu nha.” Huệ Tư Mẫn nói, “Lần nọ tao lái xe đi ngang vùng núi, nó từ trên núi lăn xuống, cái đầu lâu kia có 3 hốc mắt.”



“Sau đó?” Bạch Lâu hỏi, “Cô làm gì cái đầu lâu đó?”



“Mang về nhà rồi nha.” Huệ Tư Mẫn trả lời.



“Mày bệnh hả!” Phong Danh Vũ tàn bạo ngắt cô nàng một cái, “Thứ đó mà mày cũng dám mang về nhà?”



“Bởi vì rất manh chứ sao.” Huệ Tư Mẫn xoa chỗ bị nhéo đau, “Mày bạo lực quá đó.”



“Đừng có giả vờ mong manh!” Phong Danh Vũ khinh khỉnh lườm cô, “Thứ đó mày để đâu?”



“Trong tủ kính.” Huệ Tư Mẫn liếc Phong Danh Vũ, “Mày mà nhặt được nhất định cũng sẽ thích!”







Nửa tiếng sau, đoàn người đến nhà Huệ Tư Mẫn, Phong Danh Vũ nhìn chằm chằm cái đầu lâu ba mắt trong tủ kính mà manh đến nỗi hai mắt sáng như sao, giơ tay, “Chuyển cho tao!”



“Không cho!” Huệ Tư Mẫn nhanh chóng bảo vệ.



“Tao trả tiền!”



“Tao cũng có tiền!”



“Tao đổi thằng em tao cho mày!”



“Tao không thích loại ngây thơ!”



“Vậy làm sao mày mới chịu cho tao?”



“Mày giao CP Lam Minh và Bắc Bắc cho tao!”



“Nha nha phi!”



“Vậy tao không cho mày đâu!”







Phong Tiểu Vũ vẻ mặt thụ thương, ôm Domi ngồi trên sofa nhìn Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ tranh đoạt đầu lâu.



Khế Liêu nhìn vào vị trí mắt trên đầu lâu nọ, hỏi Lam Minh, “Thấy không?”



Lam Minh cười cười, “Đương nhiên.”



“Nha đầu này lá gan cũng ghê gớm thật.” Bạch Lâu không khỏi cảm thán một câu.



“May mà cô ấy gọi chúng ta tới.” Long Tước lắc đầu, “Nếu không cô nàng khẳng định không sống qua đêm nay.”



Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người ngươi một lời ta một chữ, liền sáp vào một câu, “Đầu lâu kia là của ai a? Ba con mắt, Nhị Lang Thần sao?”



Cậu vốn định chọc cười mọi người, cũng không ngờ Long Tước, Lam Minh, Bạch Lâu và Khế Liêu đồng thời quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi cũng biết sao?”







Biểu tình trên mặt Miêu Tiêu Bắc có thể nói là đặc sắc, có chút không thể tin được, thật sự là Nhị Lang Thần?!



Đang khi Miêu Tiêu Bắc tin sái cổ, thì Khế Liêu và Lam Minh phốc một tiếng, dậm chân cười to, chỉ vào Miêu Tiêu Bắc nói, “Cậu ta cư nhiên lại tin, cư nhiên thực sự tin tưởng! Ngốc quá a!”



Miêu Tiêu Bắc tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đuổi theo khắp nhà truy sát Lam Minh!







.



.



_______________________