Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 42 :
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
“Thứ này rốt cuộc là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm cái đầu lâu ba mắt, hỏi Bạch Lâu và Long Tước, cảm giác hai người bọn họ đáng tin hơn Khế Liêu và Lam Minh một chút.
Lam Minh muốn dựa sát vào, Miêu Tiêu Bắc rất cảnh giác mà liếc mắt trừng hắn, Lam Minh nhịn cười dựa vào bên kia, trong bụng cười thầm, phản ứng của Bắc Bắc dễ thương quá nha, giống như một con thú nhỏ bị chọc cho xù lông.
“Là thú một sừng.” Bạch Lâu nói, chỉ chỉ một hốc giữa trán của đầu lâu, “Đây không phải là hốc mắt mà là một vùng rỗng, sừng mọc ra từ nơi này, nhưng chiếc sừng này bị cưa đứt, hơn nữa vết thương cũng bị mài phẳng.”
“Thú một sừng?” Trong đầu Miêu Tiêu Bắc xuất hiện hình ảnh một chú ngựa bay trắng xinh đẹp trên đầu có sừng trong phim.
Lam Minh nhìn vẻ mặt của cậu, cười nói, “Thú một sừng cũng không phải chỉ có ngựa thôi đâu, người cũng có nữa.”
Nhưng hắn vừa nói xong thì thấy Miêu Tiêu Bắc mang vẻ mặt ngờ vực nhìn mình, như vậy, ý như muốn nói mặc kệ anh nói cái gì thì tôi cũng không tin đâu!
Lam Minh bất đắc dĩ chỉ có thể nhún vai, tạm thời im lặng không đi chọc cậu nữa.
“Hắn không lừa ngươi.” Bạch Lâu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Thú một sừng là một tộc đàn lớn, sống tại khu vực hoang dã, bọn họ có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa thường xuyên bị quân đoàn ma quỷ lợi dụng, ngựa một sừng, sư tử một sừng, sói một sừng… đương nhiên cũng có người một sừng, gọi chung là thú một sừng.”
“Vì sao lại mọc sừng?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Đó là một chủng tộc bị nguyền rủa.” Long Tước hời hợt nói, “Lúc đó vô luận là ác ma hay là thần vật, chỉ cần mọc sừng thì đều biểu thị bọn họ có tội nghiệt, là loài tượng trưng cho tà ác.”
“Tội nghiệt?” Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày.
“Chuyện này nghe nói đã là chuyện thật lâu lúc trước rồi, chúng ta cũng chỉ là nghe qua một ít truyền thuyết mà thôi.” Sphinx ngồi bên cạnh Lam Minh vừa liếm móng vuốt, vừa thản nhiên nói, “Đó là một truyền thuyết quỷ dị, hình như là tổ tiên của thú một sừng có vài tập quán khá ác liệt, hại chết rất nhiều nhân loại, thần vì muốn nghiêm phạt bọn họ, khiến bọn họ mọc ra một chiếc sừng rực rỡ để phân biệt. Từ đó về sau, thú một sừng đi tới nơi nào thì cũng bị đối đãi rất tàn nhẫn, cho nên bọn họ căm hận tất cả, người, thần, bao quát cả ác ma, chiếc sừng trở thành một lời tuyên bố tàn nhẫn, bọn họ quanh năm đều trốn tại thế giới hoang dã ở rừng rậm Hắc Ám, trải qua cuộc sống bị ngăn cách, căn bản đã không xuất hiện nữa.”
“Tôi còn tưởng là một loài ngựa rất xinh đẹp nữa chứ.” Miêu Tiêu Bắc mất mát vươn tay mượn cái đầu lâu nhìn thoáng qua, hỏi, “Vậy… Cái này có liên quan gì với bóng đen theo dõi Huệ Tư Mẫn?”
“Thú một sừng là vật cực kỳ hung tàn.” Khế Liêu nói, “Bất quá con thú một sừng này có lẽ là bị giết chết.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người, “Sau đó thì sao?”
“Bắc Bắc.” Lam Minh vươn tay vỗ vỗ vai cậu, “Sau đó rất là phức tạp.”
Miêu Tiêu Bắc biết mình bây giờ giống như một em bé luôn thích hỏi ‘vì sao’, nhưng không hiểu vẫn là không hiểu mà.
Phong Tiểu Vũ cũng không hiểu, chỉ là thấy mọi người mang ánh mắt phức tạp, vô thức nghĩ, chuyện lần này hình như là không đơn giản nha.
“Cái sừng kia là bị lưỡi hái của tử thần chém đứt.”
Lúc này, Sesier đột nhiên lên tiếng.
Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Do tử thần chém sao?”
“Đó là Barron.” Sesier trả lời chắc chắn.
Tất cả mọi người nhìn nó, Long Tước hỏi, “Có quen không?”
“Ừm.” Sesier gật đầu, “Chắc là hắn đi ngang qua, thấy được cho nên tiện tay giết chết.”
“Xương khô của thú một sừng, thứ này đúng là hiếm thấy.” Lam Minh suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Lâu, “Trước đây có ghi chép gì về thứ này không?”
Bạch Lâu suy nghĩ một chút, “Trước đây đã từng xuất hiện loài người bị sừng hóa(mọc thêm sừng), hoặc là loài thú, nhưng chưa từng có thi thể bị sừng hóa, càng đừng nói là bộ xương, nếu như là thật, vậy kẻ đã khiến bọn chúng biến hóa có lực lượng rất mạnh.”
“Đây cũng là điều kỳ quái nhất.” Barron nói, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó được dùng vải bao bọc lại, mở ra cho mọi người xem, chỉ thấy bên trong là một mẩu xương trắng hình chóp, trông khá giống với sừng trâu.
“Đây là sừng của nó?” Lam Minh đón lấy thứ đó quan sát.
“Ngươi xem hoa văn bên trên.” Barron vươn tay chỉ vào mặt trong của chiếc sừng, bên trong có một ký hiệu của ngựa một sừng màu đen.
“Đây là…” Sắc mặt Lam Minh thoáng thay đổi, dường như rất giật mình.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn ra có điều không thích hợp, bèn hỏi, “Đây là gì vậy?”
Lam Minh nhíu mày không nói, Long Tước cũng thấy được, lắc đầu, cũng là không dám tin vào mắt, “Sao lại có thể như thế được.”
“Đây là huy chương của quân phản loạn.” Sphinx nói với Miêu Tiêu Bắc đang mang vẻ mặt nghi hoặc, “Trong lịch sử nhân loại đã từng có một lần phản loạn với quy mô lớn, là do ma vật bị sừng hóa tổ chức, lúc đó đã chết rất nhiều người… Chúng ta cũng tham gia chiến đấu, đúng không?” Vừa nói vừa hỏi Lam Minh.
Lam Minh không lên tiếng mà chỉ trầm mặc một hồi, đem sừng trả lại cho Barron, hỏi, “Rừng rậm Hắc Ám trong khu vực hoang dã hẳn là có người canh rừng. Ngươi có đến hỏi bọn họ chưa?”
Barron cất chiếc sừng lại, “Ta định trở về địa ngục hỏi qua Lucifer trước, vốn đang trở về thì lại cảm giác được một lực lượng cường đại mà lại kỳ lạ triệu hoán ta… Lại không giống như Triệu Hoán đồ, sau đó mới hiểu ra là Đại Tế Ti, làm ta giật cả mình.”
Đang nói chợt hắn nhìn thấy mấy vòng tròn mà ban nãy Sesier vẽ trên mặt đất, nhìn nửa ngày mới ngước mắt hỏi Sesier, “Sesier, đây là cái gì?”
Sesier hơi phồng má nhìn nơi khác.
“Đây là đồ án sao?” Barron há to miệng, “Thằng nhỏ óc bã đậu này, ngươi ngay cả Triệu Hoán đồ đơn giản nhất cũng không nhớ được sao?”
Sesier sau khi bị mắng là óc bã đậu, sắc mặt rõ ràng khó nhìn hẳn, híp mắt nhìn chằm chằm Barron.
“Khụ khụ.” Barron ho khan một tiếng, vội dời đường nhìn, nói với Lam Minh, “Các ngươi đã ở đây thì ta an tâm rồi, ta phải lập tức trở về địa ngục, nếu như dư nghiệt còn lại của quân phản loạn năm xưa chuẩn bị hành động thì phiền phức lắm.”
Lam Minh gật đầu, Barron thối lui sang một bên, vụt một cái đã biến mất.
Hắn đi rồi, Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Chờ bọn thú một sừng kia đột kích.” Lam Minh nói, “Nếu quỷ ảnh đã theo dõi tìm tới đây rồi, như vậy thú một sừng hẳn là sẽ nhanh chóng tập kích người đang sở hữu đầu lâu… Ta thật sự muốn trông thấy, xương khô thú một sừng, đến tột cùng có bộ dáng như thế nào.”
Sau đó mọi người đều tự chuẩn bị, không biết vì sao, Miêu Tiêu Bắc mơ hồ nghĩ, Lam Minh dường như có niềm tâm sự.
.
.
____________________________