Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 43 : Quân đoàn thú một sừng đột kích, tổ hợp mạnh nhất trên đời ngăn chặn, giết chóc không đổ máu, là thịnh yến

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Sau khi Barron đi khỏi, mọi người tiếp tục ngồi chờ, Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn còn đang cãi nhau về vấn đề CP, hai cô nàng này tuyệt đối có thể so sánh với sáu trăm con vịt, mọi người cảm thấy bên tai vang lên ong ong, cuối cùng Tiếu Hoa phải đẩy hai người vào trong phòng, dù sao một hồi cũng phải đánh một trận, có hai cô nàng ở đây càng thêm phiền.



Long Tước mở cửa sổ nhìn nhìn xung quanh, nói, “Địa thế nơi này không tốt lắm, là một khu náo nhiệt, không thể phát huy sức mạnh.”



“Đúng vậy, bốn phía đều là nhà cao tầng.” Bạch Lâu bay tới ngoài cửa sổ quan sát địa hình, “Nếu đánh nhau sẽ tạo thành rất nhiều tử thương.”



“Phải tìm một khu vực trống trải.” Khế Liêu bĩu môi, “Ta cũng không muốn bị vướng chân vướng tay, đã lâu không được thoải mái đánh một trận rồi.”



Tiếu Hoa híp mắt liếc hắn, “Khi nói chuyện cậu đừng có gằn giọng như vậy được không?”



Khế Liêu có chút khó hiểu hỏi, “Gằn giọng là sao?”



Tiếu Hoa sờ sờ mũi, sáng suốt thì đừng nên khắc khẩu với cậu ta, bèn nói, “Nếu như muốn tìm một nơi trống trải, có thể xuống tầng hầm, dù sao cả tòa nhà này cũng là của Huệ Tư Mẫn.”



Phong Tiểu Vũ há to miệng, “Cả tòa nhà a? Chị ấy với chị hai ai giàu hơn ai?”



“Ngang ngửa.” Tiếu Hoa mỉm cười, bổ sung thêm một câu, “Chị hai em có tiền là nhờ tự mình kiếm được, Huệ Tư Mẫn là do trong nhà có sẵn.”



“Ngô…” Tất cả mọi người hiểu rõ gật đầu, tăng thêm vài phần kính trọng đối với Phong Danh Vũ.



“Bất quá trong nhà Huệ Tư Mẫn có một đám chú bác muốn cướp tài sản của cô ấy.” Tiếu Hoa lại bổ sung một câu, “Đều bị cô ấy thủ tiêu.”



Mọi người đồng loạt nhướng mi một cái… Nói cách khác, hai cô nàng này đều rất đáng sợ a.



“Rồi, bây giờ tập trung tại tầng hầm.” Lam Minh lên tiếng, “Nơi đó tương đối khép kín, chặn kín bốn phía, đóng cửa đánh chó.”



Tất cả mọi người nghe theo, mắt thấy thời gian sắp đến nửa đêm, Tiếu Hoa gọi Phong Danh Vũ Huệ Tư Mẫn ra ngoài, cầm theo đầu lâu thú một sừng cùng nhau đi xuống tầng hầm.



.



Tầng hầm của tòa nhà này quả thật là siêu rộng, cũng siêu trống trải, năm đó Huệ Tư Mẫn mua nó chủ yếu là vì gara ngầm đủ lớn, có thể đặt chiếc saloon car(loại xe có thùng xe rộng có thể làm phòng ở với đầy đủ tiện nghi)siêu khủng của cô nàng.



“Chiếc saloon car này ngầu thật.” Mọi người nhìn chằm chằm chiếc xe lớn nhất kia.



Huệ Tư Mẫn chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, cười tủm tỉm nói với Lam Minh, “Lam đại nhân, nếu như các anh cần xuất ngoại, có thể lái nó đi nha.”



Tất cả mọi người giật mình nhìn cô, hào phóng dữ vậy sao?!



“Trong này có đầy đủ mọi thứ.” Huệ Tư Mẫn mở cửa xe, cười tủm tỉm với mọi người. Mọi người nhìn vào bên trong, quả thật hệt như một căn phòng VIP.



Phong Danh Vũ khoanh tay đứng một bên lầm bầm, “Hiếm lạ cái gì, ngay cả máy bay tao cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”



Huệ Tư Mẫn xáp tới thấp giọng nói, “Xe thì tiện hơn chứ sao, bên trong có cameras mọi góc độ!”



“?!” Phong Danh Vũ kinh ngạc.



Huệ Tư Mẫn cười ha hả nói, “Ai, cơ bản cũng đã có sẵn CP rồi, công thụ thì tao với mày bàn lại sau, trước đây mày góp nhặt không ít thứ tốt phải không? Lấy tài nguyên ra tao với mày dùng chung chút chút?”



Phong Danh Vũ mỉm cười, móc điện thoại di động ra cho cô nàng xem màn hình… Là hình ảnh khi Tiêu Bắc và Lam Minh vừa rời giường mặc quần áo, trùng hợp là góc độ khá đặc biệt, trông giống hai người đang ôm nhau trong bầu không khí mờ ám…


“Lam là độc nhất vô nhị.” Bạch Lâu nói, “Cụ thể hắn là dạng nào, hỏi Lam Minh là rõ ràng nhất, Lam hẳn là thứ cấm kỵ, ta không hiểu nhiều lắm, có điều bản thân hắn có năng lực cường đại là điều chắc chắn.”



“Sphinx thì khỏi cần phải nói.” Phong Tiểu Vũ dựa vào cửa sổ nhìn Sphinx vừa bước lên trên vài bước, đứng bên cạnh Lam Minh ngửa mặt lên trời rống to một tiếng thị uy, không còn sót lại chút dáng vẻ ngả ngớn háo sắc hèn mọn vô sỉ ti bỉ đáng khinh như thường ngày, oai phong của vua bách thú lập tức được thể hiện hoàn mỹ.



“Ha hả.” Bạch Lâu gật đầu, “Thật ra, Barron nói không hề sai, bọn họ là tổ hợp có thể hủy diệt thế giới… Chúng ta ở đây, còn có hai người có năng lực cường đại chưa thức tỉnh nữa đó.”



Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn.



Bạch Lâu đầu tiên là nhìn Miêu Tiêu Bắc cười, sau đó lại quay đầu, nhìn thoáng qua Domi bên cạnh Phong Tiểu Vũ đang mải quan sát tình huống bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh.



“A!” Lúc này, Phong Danh Vũ kêu một tiếng, vội vã cầm lấy DV, “Tới!”



Vừa dứt tiếng, bốn người canh giữ tại bốn phương vị lập tức lóe lên nhảy vào giữa không trung, đồng thời, bốn phía ngoài cửa lớn, hơn ngàn bộ xương khô một sừng ào ạt xông vào.



“Nhiều quá a!” Phong Tiểu Vũ khẩn trương.



“Cô kỷ cô kỷ!” Cổ Lỗ Y quơ nắm tay, hướng Lam Minh kêu vài tiếng, như là bảo hắn – tiến lên chém nát xương bọn chúng đi.



Miêu Tiêu Bắc cười, vươn tay xoa đầu nó, Cổ Lỗ Y lập tức từ trạng thái hưng phấn biến trở về vẻ đáng yêu thường ngày, bắt đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Miêu Tiêu Bắc làm nũng.



“Có thể đóng cửa rồi!” Huệ Tư Mẫn quan sát hình ảnh của cameras ngoài cửa, nói với Tiếu Hoa, “Đều vào cả rồi.”



Tiếu Hoa gật đầu, ấn nút, toàn bộ cửa ở bốn phía gara đều hạ xuống, ngoài ra còn có một tầng cửa bọc thép vững vàng khóa cứng mặt đất, toàn bộ không gian bị đóng kín lại.



“U a!” Phong Tiểu Vũ tán thán, “Hệ thống bảo vệ này kinh khủng thật nha!”



Đám thú một sừng này số lượng vô cùng đông đảo, vẻ mặt kinh khủng, còn vô cùng hung tợn. Chúng nó vây quanh mọi người, Lam Minh nhoẻn miệng cười, “Thật vô nghĩa a, chém mà không chảy máu thật chán.”



Sphinx có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn, “Đã nhiều năm như vậy, ta còn tưởng ngươi sẽ tiến bộ hơn nữa chứ.”



“Hửm?” Con mắt của Lam Minh chậm rãi chuyển thành đỏ như máu, cười nhạt, “Sao lại thế được! Ta vốn là minh chứng của thị huyết tà ác.”



“A!”



Mắt thấy cuộc chiến bắt đầu, Huệ Tư Mẫn đột nhiên kêu một tiếng, nhào tới phía trước, mở loa.



“Mày làm gì đó?” Phong Danh Vũ khó hiểu nhìn cô, lại nghe được tiếng đàn organ trang nghiêm mà hoa lệ vang lên, sau đó, là giọng nữ cao to rõ mà linh hoạt.



“” Huệ Tư Mẫn điệu đà nhướng mi làm duyên với mọi người, “Loại nhạc thích hợp với cảnh chiến đấu.”



“Cũng không phải đóng phim.” Tiếu Hoa chán nản nhìn cô.



“Tôi nghĩ cũng không tệ.” Miêu Tiêu Bắc vốn có cảm tình đặc biệt với âm nhạc và khiêu vũ, mỉm cười, “Giết chóc mà không có máu, là thịnh yến.”



.



.



_____________________