Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 47 : Sự thức tỉnh của domi, trung khuyển trong truyền thuyết và xà tộc

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Domi đột nhiên phát cuồng khiến tất cả mọi người trở tay không kịp, Lassa bị nó bắt được đang vùng vẫy bên bờ cát, Domi bổ nhào tới muốn cắn. Nguyên bản một con Great Pyrenees hiền lành đột nhiên trở nên hung thần ác sát, đằng đằng sát khí, Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn cả kinh hét ầm lên, hơn nữa dáng vẻ Domi bây giờ đặc biệt dọa người, quanh thân bị khói đen bao phủ, người không giống người, chó không ra chó, hai mắt đỏ như máu. Lassa sợ hãi hơn nữa lại đang mắc cạn, mắt thấy sẽ mất mạng, chỉ thấy Domi bổ nhào về phía Lassa đồng thời sau cổ lại đột nhiên bị người nắm… là Lam Minh.



“Đừng thô bạo như vậy, Domi.” Lam Minh giữ chặt nó.



“Là phát cuồng!” Long Tước nhíu mày, “Hắn đang giãy ra khỏi cái xác bị ma hóa, có người hạ chú ngữ với hắn, không giải được chú ngữ sẽ phát điên.”



Đang khi nói, Sesier chạy tới đẩy Lassa trở về biển… Lassa bị kinh hách, thế nhưng vẫn còn nhiều chuyện, đã lui lại tường nước còn cố rướn người nhìn, Miêu Tiêu Bắc tuy rằng cảm thấy rất hỗn loạn, nhưng là lần đầu tiên phát hiện… cá mập mà còn có thể dễ thương như vậy.



“Cô kỷ cô kỷ!” Cổ Lỗ Y ngồi bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, bỗng nhiên vung lên bàn tay mũm mĩm phì phì vỗ má Miêu Tiêu Bắc, như là đang nựng cậu.



Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn nó, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ra hiệu cho cậu, chỉ chỉ Domi đang phát rồ.



Tiêu Bắc hoàn toàn không rõ.



“Chú ấn của Thủ Hộ thần sao…” Poseidon gần đó nói, “Hẳn là chỉ có Dự Ngôn sư mói có thể cởi bỏ.” Nói rồi nhìn thoáng qua Phong Tiểu Vũ đang tựa vào Miêu Tiêu Bắc.



Miêu Tiêu Bắc lúc này mới phản ứng, Cổ Lỗ Y đúng là đang ra hiệu cho cậu đẩy Phong Tiểu Vũ qua đó.



Do dự một chút, Miêu Tiêu Bắc vẫn thả lỏng tay, Khế Liêu bên cạnh vươn tay đẩy Phong Tiểu Vũ đang ngốc lăng về phía trước…



Phong Tiểu Vũ lảo đảo bổ nhào qua, giật mình một cái tỉnh táo lại, chỉ thấy Domi đang vùng vẫy, giống như có gì đó muốn đi ra khỏi cơ thể nó.



Phong Tiểu Vũ rốt cuộc cũng hiểu được, giang hai tay ôm chầm lấy Domi, “Domi! Con bị yêu quái ám sao a! Ác linh thối tán!”



Tất cả mọi người vô lực, hình như không ai nói cho nó thân phận của Domi là gì.



“Không phải a Tiểu Vũ.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Domi không phải bị ám, đó là bản tôn của nó.”



“A!” Phong Tiểu Vũ ôm Domi ồn ào, “Dù con là bạch cẩu tinh ba cũng thương con mà!”



Mọi người hoàn toàn không còn gì để nói.



Nhưng mà, những lời nhăng cuội của Phong Tiểu Vũ lại khiến Domi an tĩnh lại, khói đen mịt mù quanh thân đột nhiên tiêu tan, trở thành ánh sáng trắng huyến lệ.



Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Giống như bóng đèn tiết kiệm điện.”



Lam Minh kéo cậu lùi về sau một chút, “Ngươi dạo gần đây càng ngày càng ‘lạnh’ nha!”



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi có khẩn trương của tôi, phải điều chỉnh một chút chứ sao, Domi và Tiểu Vũ sẽ không có việc gì.”



Cổ Lỗ Y hai tay nắm chặt, “Cô kỷ cô kỷ!”



“Đúng!” Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu, “Domi cố lên!”



Long Tước giật mình nhìn cậu, “Tiêu Bắc? Ngươi có thể hiểu Cổ Lỗ Y nói gì sao?”



“Ách…” Miêu Tiêu Bắc cũng sửng sốt, nhìn nhìn Cổ Lỗ Y trên đầu vai. Đúng vậy, cậu vừa nãy rõ ràng nghe được âm tiết dễ thương mà Cổ Lỗ Y phát ra, cũng tinh tường hiểu được ý của Cổ Lỗ Y là —— ‘Si Mi’ cố lên, chẳng lẽ đó là thần giao cách cảm trong truyền thuyết?



Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn cầm camera chờ sẵn.



Phong Danh Vũ khó nén hưng phấn, “Tao dự cảm sẽ có một chàng đẹp trai phủ xuống!”



“Ừ Ừ!” Huệ Tư Mẫn liên tục gật đầu, “Mày đoán lần này là loại hình gì? Domi… ừ, Domi khẳng định là siêu cấp trung khuyển.”


“Poseidon.”



Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Lam Minh, có chút âm trầm.



Poseidon quay đầu lại, thấy được Lam Minh đang đứng sau lưng mình, trên mặt mang theo một nụ cười ‘rạng rỡ’.



“Đùa thôi.” Poseidon nhanh chóng cười cười lui sang một bên, “Người đẹp luôn luôn được kẻ khác nhớ thương, bởi vì rất sướng con mắt.” Nói xong, hắn đi tới một bên, vươn tay giật ra một bức màn cửa sổ bằng nước màu đen.



Mọi người thật sự bội phục nước biển ở nơi này, quá thần kỳ.



Phía sau bức tường nước, là một chiếc ***g cũng làm bằng nước, cột nước hình thành song sắt, không gian bên trong rất lớn.



Mọi người nhìn vào, đều cả kinh.



Chỉ thấy bên trong có hai con cá voi khổng lồ.



Hai con cá voi trông rất kỳ lạ, Miêu Tiêu Bắc đã xem rất nhiều tạp chí địa lý, nhưng tới bây giờ chưa từng thấy qua loại sinh vật này. Chỉ nhìn ngoại hình một cách đơn thuần, bọn nó giống như loài cá voi trắng, đầu hơi tròn. Trên đầu cá voi trắng có một túi khí khổng, mà trên đầu hai con cá voi này, lại mọc ra một cái sừng thật dài.



Đương nhiên, chỗ đặc biệt nhất chính là quanh thân chúng nó là hoa văn da báo, giống như tên của nó, cá voi da báo một sừng.



Mặt khác, hai con cá voi này còn có một điểm chung —— Đều là ‘Độc Nhãn Long’, chột một con mắt.



Poseidon thấy hai con cá đang bơi trong ***g có vẻ rất điên cuồng, vẻ mặt hơi ảm đạm, “Hai con cá voi này ta đã nuôi khi bọn nó còn rất nhỏ, vốn rất dịu ngoan.” Vừa nói xong liền hỏi Sesier, “Sesier, có nhớ Mel và Mellink không?”



“Ừm.” Sesier gật đầu, nó nhớ rõ khi còn bé đến Thủy Tinh cung chơi, Mel và Mellink từng mang nó lướt sóng trên mặt biển, là hai đứa trẻ to lớn rất ngoan.



“Nhưng bọn nó khi đó còn chưa chột một con mắt a.” Sesier nhíu mày, “Bị thương sao?”



Miêu Tiêu Bắc muốn đi tới gần nhìn thử một cái, bị Lam Minh ôm lại, “Đừng tới gần, chúng nó rất nguy hiểm!”



Lam Minh vừa dứt lời, chỉ thấy một con vọt mạnh tới, “Xoảng” một tiếng, xô vào cây cột trên ***g giam, nói đến cũng lạ, cột nước này dĩ nhiên lại không bị phá gãy, thoạt trông dị thường cứng rắn.



“Chúng nó sau khi mất đi một mắt, không biết vì sao, cũng mất đi bản tính.” Poseidon thở dài, “Các loại sinh vật trong biển, vô luận là hung mãnh tàn bạo hay đáng yêu dịu ngoan… đối với ta đều là nói gì nghe nấy, duy độc hai đứa chúng nó, vô cùng bất trị!”



“Vì sao lại như vậy?” Lam Minh thắc mắc, “Con mắt cũng sẽ không tự nhiên bị móc ra chứ?”



Poseidon tiếp nhận nhãn cầu nọ nhìn nhìn, khẽ nhắm mắt, dường như đang chìm trong hồi ức nào đó.



Một lúc lâu hắn mới lên tiếng, “Đó là vì một chuyện ngoài ý muốn… Các ngươi từng nghe qua xà tộc chưa?”







.



.



______________