Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 48 : Xà tộc, bộ tộc đáng sợ, không thể buông tha, là trùng hợp, hay là…

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


“Xà tộc?” Khế Liêu nghe xong nhíu mày lầm bầm một câu, “Thứ ghê tởm đó còn chưa tuyệt chủng sao?”



“Xà tộc là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Một loại rắn gì đó sao?”



“Nói đơn giản là, nửa trên là người, nửa dưới là rắn cái thứ ghê tởm đó đó!” Khế Liêu trả lời.



Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, đột nhiên cùng Phong Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh, “A! Trong hoạt hình Anh em Hồ Lô!”



Tất cả mọi người hắc tuyến, chỉ có Lam Minh hiếu kỳ hỏi, “Anh em hồ lô là cái gì?”







“Không nói đùa nữa.” Poseidon nói, “Xà tộc rất giỏi bịa chuyện, là một tộc đàn xấu xa, hai con cá voi này là bị bọn chúng trộm đi nhãn cầu, đồng thời ma hóa.”



“Xà tộc đã tuyệt diệt rất nhiều năm, hiện tại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ đã phục sinh?” Lam Minh dường như cảm thấy không thể tin, “Như vậy thì phiền rồi, đây là thứ không nên xuất hiện tại nhân gian, làm cách nào trốn tới?”



“Muốn cứu sống hai con cá voi này, phải tìm được xà tộc ô nhiễm bọn chúng, đồng thời giết chết mới được.” Poseidon nói, “Ta chỉ có thể ủy thác các ngươi giúp đỡ, dạo gần đây ta không thể đi ra, trong biển có rất nhiều sinh vật đã bị quấy nhiễu.”



“Cũng là xà tộc sao?” Bạch Lâu hỏi.



“Ta đang điều tra.” Poseidon nói, lấy ra một thứ đưa cho Lam Minh, “Có cái này, có thể nhanh chóng tìm được vị trí của xà tộc.”



Lam Minh vươn tay nhận lấy, chỉ thấy là một tảng đá hình cầu màu trắng hơi trong suốt.



“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ tiến tới hỏi.



“Là xà quả.” Lam Minh nói, “Có thể tra ra hành tung của xà tộc.” Nói rồi cất lại thứ đó.



Mọi người cũng không còn tâm tư tham quan Thủy Tinh cung nữa, Miêu Tiêu Bắc còn chưa rõ tình hình cho lắm, chỉ là nghĩ, trong mắt bọn Lam Minh, thì xà tộc là loại vô cùng khó đối phó, tất cả mọi người có chút khẩn trương.



Tạm biệt Poseidon trở về mặt biển, mọi người lên máy bay.



Poseidon cùng Sesier từ biệt nhau, trước khi đi còn liên tục dặn nó phải ngoan ngoãn ăn nhiều cơm.



Sau đó, máy bay cất cánh… Miêu Tiêu Bắc theo đám người mang đầy tâm sự kia trở về EX.



.



Vừa đến nơi, Bạch Lâu đã chạy tới trước máy vi tính, tìm tư liệu về xà tộc.



Miêu Tiêu Bắc nhận được một cuộc điện thoại do lão Dương gọi tới, nói là vừa nhận được một vở diễn, kịch bản rất không tồi, rất thích hợp biên thành vũ kịch, bảo Miêu Tiêu Bắc đến gặp tác giả viết kịch bản, mọi người bàn bạc một chút.



Tiêu Bắc đương nhiên rất vui vẻ, mấy ngày nay cậu đã nhàn rỗi tới muốn phát bệnh rồi, bèn chạy đi ngay.



Lam Minh đứng lên, muốn đi theo.



“Tôi đi nghiên cứu vũ đạo, anh không biết, theo làm gì?” Miêu Tiêu Bắc không muốn dẫn hắn đi, nhưng Lam Minh nằng nặc đòi, “Ngươi có thể khiến ác ma nhớ thương như thế, lỡ như ta không theo sát, ngươi bị ai đó dụ dỗ hoặc là bị bắt thì làm sao bây giờ?”



Miêu Tiêu Bắc hết cách, Sphinx đi tới, “Bắc Bắc a, tiểu mỹ nhân, anh đi với cưng… ai nha.”


Lam Minh xấu xa cười rộ lên.



“Cô kỷ.” Lúc này, Cổ Lỗ Y lại nằm mơ, ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, trong miệng lầm bầm, “Cô kỷ ~ Bắc Bắc ~”



Miêu Tiêu Bắc cảm thấy buồn cười, một đống rắn trong đầu cũng bị đuổi đi hết.



Đột nhiên, Lam Minh dừng xe ngay bên đường, Miêu Tiêu Bắc đưa tay vào trong balo để Cổ Lỗ Y ôm, cùng Lam Minh đi đến phòng trà mà lão Dương nói.



.



Đó là một phòng trà tư nhân nhỏ, lầu một là nơi bán trà, lầu hai có đặt vài chiếc bàn.



Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh lên lầu hai, thấy lão Dương đang cùng một người đàn ông trung niên nghiên cứu kịch bản.



Hai người đi qua, ngồi xuống sau khi được lão Dương giới thiệu.



Tác giả kịch bản trẻ tuổi này gọi là Nhạc Dương, Miêu Tiêu Bắc từng nghe qua, có người nói rất khó ở chung, nhưng đã sáng tác rất nhiều kịch bản hay, thường được khen ngợi, cho nên vô cùng nổi danh trong giới vũ kịch, lần này là lần đầu tiên bọn họ hợp tác.



Nhạc Dương nhiển nhiên rất yêu thích Miêu Tiêu Bắc, sau khi trò chuyện vài câu với cậu, có chút khó hiểu nhìn Lam Minh, hỏi, “Anh cũng là diễn viên vũ đạo?”



Lam Minh mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên nói, “Tôi là người đại diện của cậu ấy.” Nói, giơ một ngón tay chỉ Miêu Tiêu Bắc… Đây là Phong Danh Vũ dạy hắn, sau này vô luận ai hỏi, chỉ cần nói là người đại diện của Miêu Tiêu Bắc, sẽ không bị ép rời khỏi cậu.



Quả nhiên, Nhạc Dương nhíu mày, không nhiều lời, tiếp tục nói chuyện kịch bản với lão Dương, Miêu Tiêu Bắc rất nhanh cũng tham dự.



Lam Minh buồn chán ngồi một bên, bồi bàn bưng cho hắn một tách trà, Lam Minh tùy tiện uống một ngụm, le lưỡi – Đắng quá nhạt quá! Chẳng có chút hương vị gì cả, quả nhiên coca hay nước có ga các lại vẫn hợp với mình hơn.



May là còn có chút bánh ngọt ăn kèm, Lam Minh sung sướng kêu vài phần, nhưng phát hiện, bánh ngọt cũng không có hương vị, trong lòng oán giận, cái kẻ mở tiệm bán trà bánh này chẳng lẽ không có vị giác?!



Đang khi hắn buồn chán muốn ngủ, đột nhiên cảm giác được hạt châu trong túi nóng lên, trở nên đỏ như lửa – Nói cách khác, xà tộc ngay gần đây?



Đang suy nghĩ, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng chuông gió đinh đang, có người đẩy cửa bước vào, hô lên, “Ông chủ có đây không? Bán trà đi.”



“Tới.” Nhạc Dương đứng lên, thì ra cửa hàng này là nhà anh ta.



“Cậu cứ việc, chúng tôi cũng phải thương lượng một chút.” Lão Dương vô cùng khách sáo.



Nhạc Dương gật đầu, đi xuống lầu.



Miêu Tiêu Bắc vừa định bàn chuyện kịch bản với lão Dương, nhưng cảm giác Lam Minh vỗ vỗ mình, quay đầu lại, chỉ thấy hạt châu vốn có màu gạo trắng trong lòng bàn tay, bây giờ lại biến thành màu đỏ.



Tiêu Bắc ngước mắt, chỉ thấy Lam Minh cong lên khóe miệng, cười nói với cậu, “Tới!”



.



.



______________________