Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 5 :
Ngày đăng: 22:00 19/04/20
Đêm mê hoặc, vũ điệu của quần ma
Lam Minh dẫn Domi rời khỏi lầu hai, vừa tới trước cầu thang, thì thấy ánh sáng tắt dần… Hắn vô thức xoay mặt nhìn về phía sân khấu.
Bây giờ là màn hai của vũ kịch, theo bối cảnh, âm nhạc đổi thành giọng nữ cao xướng ca, tiết tấu cũng trở nên thanh thoát, âm nhạc được xử lý qua điện tử nghe như thanh âm của thiên nhiên, có vẻ hoa lệ mà yêu tà.
Lam Minh nhướng mi một cái… vịn vào lan can nhìn xuống, chỉ thấy trên sân khấu, từ múa đơn đã đổi thành múa nhóm, Miêu Tiêu Bắc vẫn như cũ đứng chính giữa múa dẫn đầu, đan xen vào ánh đèn, tiết tấu thác loạn, Lam Minh tuy rằng không quá hiểu biết, nhưng cảm giác thật đẹp.
Lại nhìn tâm tình của khán giả, dường như cũng có chút phấn khởi.
Đột nhiên, ánh đèn chiếu vào tấm màn lớn phía sau nhóm vũ giả, hiệu quả tạo ra khi bóng của họ xuất hiện trên tấm màn nọ, phối hợp với quang ảnh, khiến người khác vô cùng chấn động.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng kinh hô của khán giả, phân nửa là dành cho màn múa đặc sắc dưới ánh đèn, còn có phân nửa, là dành cho Miêu Tiêu Bắc – người bắt mắt nhất trong những chiếc bóng, thiên phú hoàn mỹ khiến chiếc bóng của cậu có vẻ dị thường không thực, kết hợp giữa cái đẹp và cực hạn.
Mà giữa lúc khán giả hưởng thụ thịnh yến của thị giác, song song với nhóm vũ giả trên đài đang ra sức diễn xuất, Lam Minh lại chú ý tới, phía trên sân khấu, trên đỉnh chóp, xuất hiện một chút u quang màu đỏ…
Khẽ nhếch khóe miệng, Lam Minh cười lạnh một tiếng, vĩnh viễn không học được cách xuất hiện đúng trường hợp là bệnh chung của lũ ma quỷ.
Rất nhanh, trong bóng tối, xuất hiện vài bóng hình đen đúa như quỷ mị. Bọn chúng ngồi xổm trên ống thép trên đỉnh, dùng một đôi mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm nhóm vũ giả dưới đài.
Từ gương mặt xanh xám của chúng, cùng với đôi cánh mang theo móng vuốt sắc bén phía sau, Lam Minh nhận ra thân phận của chúng —— Dực Si.
Dực Si cũng không phải loài quỷ hung mãnh, bất quá chỉ là bầy tiểu quỷ thích đùa dai mà thôi, chúng nó thích vô góp vui, nhưng Lam Minh nhớ rõ… Đôi mắt của Dực Si không phải là màu đỏ.
Mắt của ma quỷ có rất nhiều loại, thông thường là màu đen, cấp bậc càng cao, thì càng có năng lực mạnh, có thể hiện ra màu hổ phách, màu lục, màu vàng thậm chí là màu trắng. Chỉ có ánh mắt của hung quỷ mới là màu đỏ, mà đỏ như máu mang theo ánh huỳnh quang lưu động, chính là ác quỷ đã ma hóa, loại ác quỷ này gọi chung là hung quỷ, bọn chúng không có bất luận năng lực nào để phân biệt năng lực và tư duy, chỉ biết giết chóc, hoàn toàn bị tính hung tàn chiếm đoạt, là chủng loại mà Khu Ma Nhân nhìn thấy sẽ giết không tha.
Lam Minh quay sang Domi chỉ chỉ góc tường, Domi chạy tới ngồi xổm xuống, hướng Lam Minh vẫy đuôi.
Lam Minh cười cười, nhẹ nhàng ung dung nhảy lên, đứng trên lan can, ngước mắt nhìn lũ Dực Si phía trên.
Vừa nhìn, hắn mới phát hiện, thì ra những Dực Si này đã biến dị, nói đúng hơn, là bị hung quỷ nào đó thao túng.
Tâm tình tàn bạo phẫn nộ của hung quỷ là có tính truyền nhiễm, đối với ác ma mà nói, đó giống như một loại virus. Loại virus này đối với nhân loại vô hại, nhưng quỷ quái cấp thấp một khi bị nhiễm phải, sẽ sản sinh biến dị. Mấy con Dực Si này phỏng chừng là bị ô nhiễm, không biết hung phạm là ai, có điều, loại mánh khóe ti tiện này, hầu như đều là loại yêu ma hút máu yêu thích sử dụng nhất. Lam Minh cười cười, thông qua một ít hiểu biết sai lầm từ sách vở, loài người vẫn cho rằng quỷ hút máu là có thể chế tạo, cũng như nói nhân loại bị cắn phải, lại uống máu của quỷ hút máu, có thể biến thành quỷ hút máu, thật ra đây là tuyệt đối không đúng sự thật. Quỷ hút máu là loài khá hiếm thấy, nhân loại muốn biến thành quỷ hút máu, vậy hầu như không có khả năng, trừ phi… Có một con người nào đó cùng quỷ hút máu trao đổi quả tim cùng tất cả máu trong cơ thể.
Lam Minh nhìn chằm chằm lũ Dực Si này hồi lâu, chỉ thấy chúng nó ban đầu mãi chòng chọc nhìn vào mọi người dưới đài, cuối cùng, ánh mắt tập trung tới trên người Miêu Tiêu Bắc, đây đó nhìn nhau, trong đó có một con, đột nhiên giương cánh.
Cánh của Dực Si rất dài, sau khi hoàn toàn mở ra đại khái dài gần hai mét, nó hoảng động đôi cánh, làm cho ánh đèn cũng lay động… Song song, quang ảnh trên bức màn phía sau sân khấu cũng trở nên dao động bất định.
Khán giả vẫn nghĩ đó là hiệu quả diễn xuất, đều kinh thán không ngớt, mà song song, Lam Minh chợt lóe… biến mất trên lan can, xuất hiện trên ụ đèn, bên cạnh một con Dực Si.
Lũ Dực Si phát hiện có người tới, đều nhao nhao quay sang, nhìn về phía Lam Minh, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng rống cảnh cáo.
Tiếng rống không thấp, phối hợp với nền nhạc trong giọng nữ cao ngâm xướng kỳ ảo như có như không, lại dị thường phù hợp.
“Nga, xin lỗi.” Vệ Minh Á lễ phép gật đầu với bảo an, xoay người rời đi, lúc ra cửa, còn không quên đút hai tờ một trăm vào túi áo anh ta, làm tiền boa.
Bảo an nọ có chút ngẩn ngơ, sau đó mới chú ý tới, trên mặt đất có một bộ quần áo, quần lót, còn có giầy… Vốn muốn gọi người kia lại, nhưng giương mắt vừa nhìn, xung quanh đã không ai.
Bảo an khó hiểu, làm sao đi nhanh như vậy? Lại nhìn nhìn bộ quần áo thì càng mờ mịt —— Ai lại cởi sạch quần áo như vậy? Chẳng phải là trần trụi mà đi ra ngoài sao?
.
Miêu Tiêu Bắc đến hậu đài rửa mặt, đến phòng thay đồ thay quần áo.
Phong Tiểu Vũ còn rất hưng phấn, quấn quýt lấy cậu mà ríu rít, “Bắc Bắc, anh cừ thật a, anh ký tên cho em đi!”
Miêu Tiêu Bắc vừa thay quần áo vừa đẩy đầu nó ra, lúc này, Lam Minh đi đến.
“Domi!” Phong Tiểu Vũ bổ nhào tới, ôm Domi đã lao tới bên nó vừa cọ vừa liếm, “Ba con có oách không a? Oách không a?”
Domi sủa gâu gâu, liều mạng vẫy đuôi.
Miêu Tiêu Bắc đã thay quần áo xong, đang mang giày, lúc này, lão Dương đi đến, nói, “Tiêu Bắc, chúc mừng.”
Tiêu Bắc ngước mắt, có chút dở khóc dở cười nhìn lão Dương, trong lòng nói, đã quen thuộc như vậy mà còn khách sáo chi nữa.
Lão Dương vừa nói với cậu, vừa nháy mắt ra hiệu, Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này, chỉ thấy ngoài cửa có một người đi tới.
Miêu Tiêu Bắc vừa nhìn thì có chút uể oải, là Vệ Minh Á vừa gặp hôm qua.
“Ngài Miêu, thực sự là diễn xuất gây chấn động.” Nói xong, Vệ Minh Á bước tới muốn bắt tay với cậu.
Miêu Tiêu Bắc thật sự không muốn để ý tới hắn, nhưng dù sao cũng là người có thân phận, hơn nữa còn có khả năng sau này sẽ hợp tác với lão Dương… Tay của người ta đã đưa đến trước mặt rồi, Miêu Tiêu Bắc cũng đành phải vươn tay ra…
Nhưng hai bàn tay còn chưa kịp chạm nhau, tay của người nọ đã bị Lam Minh nhẹ nhàng hất ra.
Vệ Minh Á sửng sốt, xoay mặt, chỉ thấy Lam Minh mỉm cười tới gần hắn, tập trung nhìn thẳng vào gương mặt của hắn.
Hai bên đối diện, Vệ Minh Á cười cười, nhìn Lam Minh hỏi, “Vị này chính là?”
Lam Minh thì vươn tay, cảm thấy rất hứng thú sờ sờ cằm, cười nói, “Da không tệ.”
.
.
______________________