Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 6 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Giải quyết xong vấn đề lương thực, và hiệu triệu yêu lang



Một câu “Da không tệ” của Lam Minh, khiến trên mặt của Vệ Minh Á hiện lên một nụ cười hơi quỷ dị. Vẻ mặt này, ngay cả Miêu Tiêu Bắc gần đó cũng cảm thấy có chút rờn rợn, tâm nói… Vệ Minh Á này lúc trước gặp đã thấy âm dương quái khí, sao hôm nay cảm giác còn âm trầm hơn nữa?



“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ tiến tới giật nhẹ Miêu Tiêu Bắc, “Chết đói, đi ăn khuya không?”



“Đi.” Lam Minh lập tức đáp ứng.



Miêu Tiêu Bắc gật đầu, còn chưa mở miệng, chợt nghe Vệ Minh Á gần đó nói, “Tôi mời.”



Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong óc Miêu Tiêu Bắc là —— Tốt! Đi nhà hàng năm sao, để Lam Minh thoải mái ăn, tốt nhất là thoáng cái ăn đủ lượng thức ăn của mười năm, như vậy sau này có thể giảm bớt chi phí cho anh ta.



“Ha hả.” Lam Minh bên cạnh cười nói, “Hay là thôi đi… Khẩu vị bất đồng, những thứ ngươi ăn ta lại ngại tanh.”



Vệ Minh Á có thâm ý khác mà cười cười, gật đầu, vươn tay, từ trong túi áo lấy ra danh thiếp, đưa cho Miêu Tiêu Bắc.



Miêu Tiêu Bắc muốn nhận, nhưng Lam Minh giơ tay đón trước.



Vệ Minh Á lễ phép đối Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nói, “Mong đợi cậu đến thăm công ty tôi.” Nói xong, lại lịch lãm nhướng mi một cái với Lam Minh.



Lam Minh lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nói, “Thứ ghê tởm như vậy mà cũng nuốt trôi, cứ cố gắng tiêu hóa.”



Tất cả mọi người mờ mịt nhìn hắn, Lam Minh vẫn mỉm cười như cũ.



Vệ Minh Á trước khi ra cửa, quay đầu lại liếc nhìn Lam Minh, trong nháy mắt… màu mắt xuất hiện một ít dị dạng.



Lam Minh cũng không động thanh sắc, cho rằng không phát hiện.



Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, Phong Tiểu Vũ thì lại nhíu mày, nói, “Đúng là làm ra vẻ a.”



Lam Minh gật đầu, “Đây vốn là một loài thích làm ra vẻ, cả người hôi thối còn giả vờ cao quý.”



Miêu Tiêu Bắc xem thường liếc hắn, nói, “Nói vậy là sao?”



Lam Minh nhướng mi, “Ta nói đều là sự thật!”



Miêu Tiêu Bắc không thèm để ý tới hắn, nói với lão Dương, “Chúng cháu về trước.”



Lão Dương cười nói, “Cùng đi ăn khuya đi, tôi mời.”



Miêu Tiêu Bắc vội lắc đầu, “Không cần tốn kém.”



“Cái này thì có gì mà tốn kém chứ.” Lão Dương cười, “Không phải một bữa cơm thôi sao.”



Miêu Tiêu Bắc thật muốn nói, một bữa của Lam Minh đủ để tất cả mọi người trong đoàn kịch ăn a…



.



Cuối cùng, mọi người bị lão Dương lôi kéo đi ăn khuya, nhưng mà… một quyết định chính xác của lão Dương, giúp Miêu Tiêu Bắc tìm được sinh cơ trong thời gian tới, đồng thời giải quyết vấn đề ăn uống của Lam Minh!



Lão Dương vì muốn Miêu Tiêu Bắc đừng khách sáo mà ăn nhiều chút, cho nên cố ý dẫn mọi người đi ăn buffet ba trăm đồng một người, bốn người là hơn một nghìn, lại đang đợt khuyến mãi nên trừ đi thì vừa đúng một nghìn.



Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ, lão Dương cũng xua tay, ý bảo đừng lo, đợt diễn xuất này có thêm vài màn, ông kiếm lời rất nhiều.



Miêu Tiêu Bắc cũng không nói thêm gì, Phong Tiểu Vũ và Lam Minh thì tâm tình tốt lắm, cầm khay ăn đi chọn.




Lam Minh cười cười, nói, “Đẹp không?”



Miêu Tiêu Bắc cũng lười hỏi, tiếp tục đọc sách.



“Ngươi có thể vào phòng ngủ trên giường, ta không ngại bên cạnh có thêm một người.” Lam Minh mỉm cười.



Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn hắn, “Tôi ngại, anh mau đi ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.”



“Dậy sớm làm gì?” Lam Minh có chút khó xử, “Đêm nay sẽ rất ồn.”



“Ồn?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu… Cái gì ồn?



Chính lúc này, chợt nghe bên ngoài bắt đầu lần lượt vang lên tiếng sói tru.



Thanh âm đặc biệt rõ ràng, Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy toàn thân phát lạnh, cảm giác có vô số sói ở gần đây.



“Sao lại…” Cậu đi tới trước cửa sổ, vén rèm nhìn xuống, cũng không có phát hiện gì.



“Đừng xem.” Lam Minh ở phía sau nói, “Bọn họ ở một nơi rất xa rất xa, cũng sẽ không đột kích nhân loại… Thức ăn của sói không phải là nhân loại, so với ăn thịt con người bọn họ thích ăn Hấp Huyết tộc hơn, thật ra ác ma ăn thịt người chân chính cũng rất ít.”



Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại nhìn hắn, hỏi, “Vì sao trước đây không phát hiện, lúc anh tới thì lại…”



“Đó là đương nhiên.” Lam Minh ưu nhã cười, “Tôn chủ của bọn họ đã trở về, đương nhiên phải hưng phấn cả đêm, chúc mừng một chút.”



“Tôn chủ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, danh hiệu thật buồn nôn.



Lam Minh chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vén lên lọn tóc rối ẩm ướt bên tai Miêu Tiêu Bắc, dùng thanh âm cực thấp lại cực rõ ràng nói, “Ta là chủ của vạn ma.”



Miêu Tiêu Bắc xoa xoa cái lỗ tai, lui sang một bên, “Anh muốn nói anh là ma vương?”



Lam Minh bí hiểm nở nụ cười, một lát mới chậm rãi mở miệng, “Ma vương thì tính là cái gì.”



Miêu Tiêu Bắc nghe tiếng sói tru đã dừng, liền hỏi, “Chúng nó đang gọi anh?”



“Chắc vậy.” Lam Minh nhún nhún vai, “Bọn họ xao động bất an, hình như đã gặp chuyện gì phiền phức, nhưng mà không liên quan tới ta, ta cũng không có hứng đi lo giúp.” Nói xong, ngáp một cái, khiêm tốn tặng cho Miêu Tiêu Bắc một cái khom người, “Ngủ ngon.”



Miêu Tiêu Bắc cũng thuận miệng đáp một tiếng, “Ngủ ngon…”



Quay đầu lại thì thấy Lam Minh đã vọt đến trước mặt, cậu cả kinh lui ra phía sau một bước, người này làm sao di động trong nháy mắt?



Lam Minh cười cười, kéo tay cậu, nói, “Chúng nó sẽ không ngừng tru, nếu buổi tối sợ, có thể nép vào lòng ta.”



Miêu Tiêu Bắc vội rút tay về, có chút tức giận nhìn hắn.



Lam Minh cười xấu xa lững thững vào pḥng, tâm t́nh dường như vô cùng tốt.



.



.



____________________



Edit: Tiểu Lạc