Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 7 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Yêu Lang vương mất tích, và lệ quỷ phường sách cổ



Màn đêm buông xuống, Miêu Tiêu Bắc tựa trên sofa, nghe tiếng sói tru dồn dập bên tai, bất đắc dĩ thở dài —— Tại sao không có ai kháng nghị a?



Lúc này, Phong Tiểu Vũ chạy đi WC, sau khi đi ra mắt buồn ngủ mông lung chạy về phòng, Miêu Tiêu Bắc hỏi nó, “Tiểu Vũ.”



“Hả?” Phong Tiểu Vũ mơ mơ màng màng, quay đầu lại nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc anh còn chưa ngủ?”



“Ách…” Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, Phong Tiểu Vũ từ trước đến nay nhát gan, không lý nào nghe tiếng sói tru lại không sợ a.



“Em có nghe được âm thanh gì kỳ quái hay không?” Miêu Tiêu Bắc thử thăm dò.



“Âm thanh?” Phong Tiểu Vũ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cậu.



“Ví dụ như… sói tru?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói ra miệng, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ “Má ơi” một tiếng, bổ nhào tới, “Bắc Bắc, sao anh dọa em?”



“… Em không nghe được sao?” Miêu Tiêu Bắc nghe tiếng sói tru bên ngoài còn kéo dài không ngừng, hơi nhíu mày.



“Đâu có a, đâu có, có phải anh nằm mơ hay không?” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu, “Anh ngủ chung với em đi, em ngủ không được, bị anh hù chết rồi.”



“Chắc là nghe lầm.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ nó, nói, “Em đi ngủ đi.”



“Thật a?” Phong Tiểu Vũ nhìn cậu, “Anh không gạt em chứ?”



Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nói, “Có thể là anh ngủ nên mụ mị rồi.”



“A.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, ngáp một cái, lại chạy về phòng, trùm kín đầu, ôm Domi ngủ.



Miêu Tiêu Bắc thở dài lắc đầu, nghĩ tới thật ra chính mình cũng không bình thường, quyết định không quan tâm mấy tiếng sói tru này, tiếp tục ngủ.



Ngay lúc cậu vừa định ngủ… Đột nhiên, chuông điện thoại chợt vang lên.



Miêu Tiêu Bắc cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại kinh khủng như vậy, giật mình bật dậy, xoay mặt nhìn điện thoại trên bàn trà, cậu không biết nên nói gì, nghĩ chắc là đầu óc của mình có bệnh, nghi thần nghi quỷ, tiếng điện thoại vang cũng có thể bị dọa thành như vậy.



Điện thoại còn đang không ngừng vang, Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhấc máy, có chút tức giận, nếu là gọi lộn số sẽ hung hăng mắng đối phương một trận.



“Uy?” Miêu Tiêu Bắc nhấc điện thoại lên.



Đầu bên kia, trầm mặc không có tiếng động.



Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, lại uy uy hai tiếng, vẫn không ai phản ứng, cậu có chút tức giận, chờ nửa ngày, nếu không phải là kẻ nào đùa dai thì cũng là công ty điện thoại gọi kiểm tra. Nghĩ vậy, cậu gác điện thoại, nằm xuống chuẩn bị ngủ… Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, tâm nói, chuyện gì xảy ra? Lại đón điện thoại, đầu bên kia như trước không có thanh âm.



Miêu Tiêu Bắc gác ống nghe trở lại, có lẽ là ai đó đùa dai, tâm nói… Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, còn bị chọc phá. Cũng không phải lần đầu tiên cậu bị gọi điện quấy rầy, thường ngày cũng có một vài người ù ù cạc cạc gọi tới.



Sau khi cúp điện thoại, Miêu Tiêu Bắc còn đem dây nối rút ra, nhưng vừa nằm xuống… Chuông điện thoại lại vang lên.







Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, trong phòng khách vắng tanh, chuông điện thoại thì không ngừng reo ầm ĩ.



Dây nối đã rút ra, mà điện thoại lại reo… Đây là tình huống thường xảy ra trong một vài bộ phim kinh dị, Miêu Tiêu Bắc đi qua, nhấc ống nghe, đặt sang một bên.



Chuông điện thoại ngừng.



Cậu đi về sofa, còn chưa kịp ngồi xuống… Điện thoại lại vang lên.



Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, cậu tận lực thuyết phục mình, có lẽ là điện thoại bị hư.



Tiếng chuông điện thoại vang liên tục, thanh âm chậm rãi thay đổi, trở nên chói tai mà khàn khàn.




Kết cấu xây dựng của cửa hiệu này khá kỳ lạ, phân nửa lộ trên mặt đất, phân nửa giấu dưới đất.



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, tâm nói, “Cái này là tự nhiên tạo thành, hay là nơi ẩn nấp khi có nguy hiểm?”



“Nga.” Lam Minh nhìn nhìn cấu tạo của ngôi nhà, cười nói, “Đó là một Dẫn Quỷ trận a, xem ra là nhà của một Quỷ Sư.”



“Quỷ Sư là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.



Lam Minh cười mà không nói, chỉ chớp chớp mắt với cậu.



Miêu Tiêu Bắc cũng không hỏi nhiều, dù sao có hỏi cũng ấm ức thêm, cậu mở cửa hiệu sách, đi xuống phía dưới.



.



Trong phòng cũng không có người, chỉ có sách cổ bày đầy ra đó, lầu trên lầu dưới có vài tầng.



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, vừa định hỏi một chút xem có người hay không, đột nhiên, chỉ thấy một bóng trắng chợt lóe, phía sau xuất hiện một người.



Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại… Không có ai… Đang khó hiểu, chợt nghe trước người có ai đó cười hỏi, “Thứ vu sư ta ghét nhất đến nơi này làm gì?”



Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai mặc áo trắng trông cực có ý vị của phương đông đang đứng trước mắt mình.



Người nọ rất trẻ tuổi, có lẽ chỉ hơn hai mươi, tướng mạo cổ điển, tóc đen mắt phượng, mũi cao môi mỏng, thoạt nhìn có chút u sầu cũng có chút văn nhược, cầm trên tay một quải trượng hình rồng làm bằng đồng dùng để làm trang sức, mỉm cười nhìn Miêu Tiêu Bắc, ánh mắt có chút âm lãnh, “Nga… Chính là một vu sư xinh đẹp a.”



Miêu Tiêu Bắc đương nhiên không biết người trước mắt đang nói cái gì, cậu chỉ cảm khái… Từ khi gặp Lam Minh, thì những người bình thường trước đây đều biến thành bệnh tâm thần.



“Ta đã nói ở đây có một mùi vị cổ quái.” Lúc này, Lam Minh cũng đi xuống, nói với chàng trai áo trắng nọ, “Thì ra có một lệ quỷ ngàn năm ở.”



Bạch y nam tử ngước mắt, khi thấy được Lam Minh, sửng sốt, một lát mới mở miệng nói, “Ngươi…”



Lam Minh nhướng mi một cái.



Người áo trắng trầm mặc một hồi, đột nhiên quơ tay túm chặt Miêu Tiêu Bắc.



“Cậu… Muốn gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy người trước mắt có chút hung hãn, đã muốn né tránh, nhưng người nọ cầm lấy áo cậu hung hăng lắc lắc, trong miệng mắng, “Đầu óc ngươi có bệnh sao? Tự nhiên lại đem hắn thả ra, thảo nào gần đây lũ tiểu quỷ đều chạy hết, ngươi trả vốn làm ăn cho ta a!”



Miêu Tiêu Bắc bị hắn lắc đến hồ đồ, nhưng tránh không thoát, người này sức lực thật mạnh.



Lúc này, Lam Minh khẽ cười một tiếng, tiến lên, vươn tay bảo vệ Miêu Tiêu Bắc, nói khẽ với người áo trắng đó, “Ngươi muốn làm gì chủ nhân ta?”



Người áo trắng sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Cẩn thận nói chuyện, tính tình của ta không được tốt.”



Người áo trắng lui lại một bước, đồng thời, Phong Tiểu Vũ dắt theo Domi cũng xuống tới, nói, “Woa, thật nhiều sách nga.”



“Gâu gâu.” Lúc này, chỉ thấy Domi hướng người áo trắng nọ sủa hai tiếng.



Người áo trắng nhìn nhìn Domi rồi đột nhiên thét chói tai, bỏ chạy lên lầu trốn sau lan can la ầm lên, “Chó a, chó trắng a! Cứu mạng a!”



Phong Tiểu Vũ sợ hãi vội ôm Domi, nói, “Domi sẽ không cắn người đâu.”



Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Người này… Hình như không được bình thường.”



Lam Minh cười cười, nói, “Thì đó… Lệ quỷ sợ nhất, chính là loài chó trắng.”



.



.



___________________________