Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 57 : Thế giới không thuộc về ngươi và bản thân ngươi không thuộc về thế giới

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Lam đột nhiên đi vào khiến Miêu Tiêu Bắc có chút giật mình, khi nghe bảo hắn có chuyện muốn nói cho mình, mà lại là chuyện quá khứ của Lam Minh, Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi, “Tại sao lại nói cho tôi? Lỡ sau khi nghe xong có phản ứng nào không tốt thì sao? Tôi rất sợ biết bí mật của người khác.”



Lam nhẹ nhàng lắc lắc râu, khóe miệng giật giật, dường như đang cười, lắc đầu nói, “Yên tâm đi, không có bất luận kết quả nào không tốt, ta chỉ muốn ngươi càng thêm hiểu về Lam Minh, tha thứ cho việc đôi khi hắn cố tình gây sự.”



“Lam Minh có sao không.” Tiêu Bắc đặt Cổ Lỗ Y tới bên cạnh, nằm lên gối đầu ngáp một cái nói với Lam, “Anh ấy thỉnh thoảng hơi kỳ lạ một chút, nhưng cũng không phải là quá bốc đồng, còn có nhiều người khó ở chung hơn nữa kìa.”



Lam đảo mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, đôi mắt Lam mang theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt, dường như có thể lưu động, trong đêm tối có vẻ rất rõ ràng, không dọa người, mà rất đẹp.



Tiêu Bắc nhìn chằm chằm hắn một chút, nghĩ cảm giác khi có thể nói chuyện với một con rồng thật quá tuyệt vời, liền vô thức mà vươn tay sờ đầu hắn.



Lam khẽ nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Lam Minh ra đời rất bất hạnh, ta là ký sinh thể của hắn, từ nhỏ đã sống ở trên cơ thể hắn rồi, về phần ta là thứ gì, ta cũng không rõ lắm, Lam Minh cũng không chịu nói cho ta biết, chỉ nói, ta là anh em của hắn.”



Tiêu Bắc một tay nâng cằm, hỏi, “Vậy cha mẹ của các người là ai?”



“Nói chính xác là cha mẹ của Lam Minh.” Lam thấp giọng nói, “Mẹ của Lam Minh là một người đẹp, đẹp đến không thể nào tưởng tượng nổi.”



Tiêu Bắc bật cười, “Điều này có thể hiểu được.”



“Bà ấy luôn sống vì con người, tâm địa vô cùng thiện lương, Lam Minh sinh ra không bao lâu, bà đã qua đời.” Lam thấp giọng nói.



“A?” Tiêu Bắc giật mình hỏi, “Không phải nói Lam Minh là thần ma sao? Vì sao mẹ anh ấy lại là con người?”



“Không phải con người, mà là sống vì con người.” Lam giải thích, “Mẹ hắn là thần tử được nuôi dưỡng như loài người, có điều bà ấy vẫn kiên trì nói bản thân là con người, cảm tình của bà đối với loài người đã truyền cho Lam Minh, mặc dù Lam Minh từ nhỏ đã không quá thích loài người, nhưng hắn vẫn vì bảo vệ bọn họ mà chiến.”



Miêu Tiêu Bắc nằm sấp xuất thần, “Hm… Nghe giống chuyện thời trung cổ a, cha Lam Minh là ai?”



Lam trầm mặc một lúc, “Hắn là một kẻ kinh khủng.”



“Ngô?” Miêu Tiêu Bắc bắt đầu cảm thấy hứng thú, hỏi, “Là ma vương? Sai, Lucifer có phải ma vương không a? Hình như mỗi phiên bản đều không giống nhau, cũng có người nói ma vương chỉ là một loại miêu tả.”



Lam bật cười nói, “Lucifer và Lam Minh là đồng lứa, bọn họ là bạn tốt.”



Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Cũng là tuổi tác xấp xỉ nhau sao?”



“Đồng lứa với bọn họ, có một đám trưởng lão… Có từng nghe bảy đại quân vương địa ngục chưa?”



“Bảy quân vương địa ngục?” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hm, hình như nghe rồi thì phải.”


Miêu Tiêu Bắc vươn tay đặt lên vảy hắn, “Người cậu mát quá a, hay là ngủ chung đi?”



“Trời!” Lam vội vã lăn xuống giường, “Lam Minh sẽ giết ta!”



Miêu Tiêu Bắc cười, nhìn theo tới khi Lam chạy ra cửa.



Quay đầu lại, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ở đầu giường cọ tới cọ lui.



Vươn tay bế nó lên gối, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu xuất thần, rốt cuộc là nói cái gì chứ? Nói gì có thể khiến Lam Minh đang phát rồ đột nhiên lại yên lặng, còn có thể cam tâm tình nguyện mà bị phong ấn cả ngàn năm?



“Chắc là ‘Ta yêu ngươi’?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới đây, rùng mình một cái, “Không phải đâu, quá nông cạn không mới mẻ.”



“Hmm…” Tiêu Bắc bắt đầu lẩm bẩm, “Một nghìn năm sau gặp lại? Chờ ngươi một nghìn năm?”



Suy nghĩ hơn nửa đêm, cho tới khi Cổ Lỗ Y che lỗ tai chui xuống dưới gối đầu, miệng lầm bầm, “Nói nhao nhao! Nói nhao nhao!”



Tiêu Bắc cũng mệt mỏi, ngáp một cái lôi Cổ Lỗ Y ra, đắp chăn cùng nhau ngủ, nghĩ rằng vài ngày nữa sẽ nói bóng nói gió mà hỏi về vấn đề này là được rồi.



.



Lam trở lại phòng Lam Minh, tới bên giường, nói thầm một câu, “Bắc Bắc rất quan tâm tới ngươi.”



Lam Minh dường như đã ngủ say, nhắm mắt đắp chăn, một lúc lâu, đột nhiên nói một câu, “Nhiều chuyện.”



Lam cười cười, bò lên, nằm ở trên tấm chăn mềm mại mà ngủ.



Trong đêm tối, Lam Minh chậm rãi mở mắt ra, con ngươi vàng kim nhìn lên trần nhà, có lẽ thật sự đã quá lâu rồi, lâu tới nỗi hắn cũng không nhớ rõ hình bóng của người ấy năm xưa nữa… Người ấy đã nói gì?



Lam Minh nhíu mày, nhớ lại, người ấy nói,“An tâm ngủ đi, thế giới này không thuộc về ngươi, chờ khi ngươi tỉnh lại, sẽ có người yêu ngươi…”



.



.



____________________