Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 70 : Tiến triển bất ngờ, men in black hay ma trận, người thần bí xuất hiện

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Lưu Tẩm ngã nhào tới, giống như bị truy sát, tất cả mọi người có chút khó hiểu.



Khế Liêu hỏi, “Ngươi làm gì vậy? Có chó đuổi theo cắn à?”



“Không phải, quỷ… quỷ!” Lưu Tẩm vừa hô vừa chỉ về phía sau, đồng thời, Khế Liêu cảm giác được “vù” một cái, có nguy hiểm tới gần.



Hắn ngạc nhiên vì tốc độ mau lẹ đó, ngoảnh mặt sang bên, liền cảm giác thấy một trận gió mạnh quét qua, cau mày, có thứ nào đó theo gió mà đến. Lúc này, chợt nghe Sphinx ở phía sau gầm lên một tiếng…



Theo tiếng sư tử rống khiến người ta kinh hãi của Sphinx, cơn gió lốc ban nãy biến mất trong nháy mắt.



Khế Liêu nheo mắt đứng ở cửa, vừa nãy hắn thật sự đã thấy một bóng đen xuất hiện trong không khí, sau đó mất tăm… thứ này biết ẩn thân? Hay là động tác quá nhanh!



“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm đang ngồi bệt trên đất.



“Không…” Lưu Tẩm phất phất tay, vất vả mới đứng lên được, lau mồ hôi, “Trời ạ… suýt nữa mất mạng, cũng may trước đây có học võ.”



“Ai đuổi theo cậu?” Long Tước bảo gã ngồi xuống, rót tách trà cho gã, lúc này, Tiểu Ái đang ngồi bên cạnh Phong Danh Vũ uống một hộp sữa, quả nhiên năng lượng mà ma thai cần vô cùng lớn, Tiểu Ái thường xuyên thèm ăn. Long Tước chuẩn bị một lượng lớn thức ăn để bổ sung dinh dưỡng và năng lượng cho cô, nếu không Tiểu Ái sẽ bị ma thai hấp thu sạch chất dinh dưỡng mà chết.



“Một cái bóng rất đen, tôi cũng không biết đó là gì nữa.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ biết là đám bảo vệ của tôi đều bị giết trong nháy mắt, chém đứt rồi ném xuống đất, ngay cả một giọt máu cũng không thấy.”



“Giết trong nháy mắt?” Bạch Lâu nghi hoặc.



Sắc mặt Lưu Tẩm thật khó coi, dường như lại nhớ tới tình cảnh lúc nãy, thở dài nói, “Dọa chết người… đám bảo vệ của tôi nếu không phải từng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ thì cũng là cao thủ từng nhận được giải cao trong thi đấu, mỗi người đều có tuyệt kỹ… nhưng tôi chỉ thấy một tia chớp đen lóe lên, mỗi người toàn bộ bị chẻ đôi…”



“Cái gì?” Bạch Lâu cũng giật mình.



Lúc này, Tiêu Bắc và Lam Minh đã từ trên lầu đi xuống, thấy dáng vẻ chật vật của Lưu Tẩm, cũng có chút khó hiểu.



Tiêu Bắc vội hỏi Lam Minh, “Thấy lúc nãy là cái gì không?”



Lam Minh nhẹ nhàng gật đầu, “Là thứ hôm qua.”



Tiêu Bắc nhíu mày, “Tại sao lại muốn truy sát Lưu Tẩm? Nói vậy, ngày đó đúng là thứ kia chờ Lưu Tẩm ở khu vui chơi?”



Lam Minh vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm, lại kéo Tiêu Bắc lên lầu, thấp giọng nói, “Tối hôm qua thứ đó tới đây… lấy khả năng của nó, Sesier lại không có chuẩn bị, nó có thể trực tiếp giết chết Tiểu Ái.”



“Nói vậy không phải tới giết Tiểu Ái?” Tiêu Bắc thắc mắc, “Vậy nó tới làm gì?”



“Ngày hôm qua nó căn bản không hề đánh trả, cửa sổ là do Sesier chấn vỡ… Ta nghĩ, vả lại lúc nó tới cũng không có ác ý.”



“Làm sao anh biết?” Tiêu Bắc không rõ.



Lam Minh cười, “Ngươi xem biểu tình của Khế Liêu.”



Tiêu Bắc theo hướng ngón tay hắn chỉ, từ kẽ hở ở cầu thang nhìn ra ngoài, chỉ thấy Khế Liêu khẽ cau mày, dường như có chút hoang mang, đứng ở cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lưu Tẩm, hình như có chút hoài nghi.



Lam Minh thấy Tiêu Bắc phát hiện điều bất đồng, bèn nói, “Theo lý mà nói, ngày hôm qua kẻ kia nếu tới tập kích Tiểu Ái, thì dù nó lẻn vào, chúng ta cũng không thể không phát hiện, đặc biệt còn có Long tộc là Cổ Lỗ Y và Long Tước, bọn họ rất nhạy cảm với ác ý.”



“Đúng nga…” Tiêu Bắc đặt Cổ Lỗ Y lên lòng bàn tay xoa xoa, nhóc còn đang hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài.



“Vừa nãy không giống, kẻ nọ tràn ngập ác ý!” Lam Minh cười cười, “Nó thật sự muốn lấy mạng Lưu Tẩm!”




Mọi người dưới lầu không tiện đi nghe.



Tiểu Ái ngồi trên sofa, đút sữa cho sói con, cái bụng mang theo tai nghe dành cho phụ nữ có thai, là dụng cụ chuyên dành cho em bé nghe nhạc.



Tiêu Bắc vốn muốn đi xem TV, nhưng chợt nhận được điện thoại, là lão Dương gọi tới, bảo cậu tới nói về chuyện vở diễn mới.



Tiêu Bắc thấy Lam Minh không rảnh, bèn quyết định mang theo Phong Tiểu Vũ, Domi đi cùng. Khế Liêu vốn định đi theo, nhưng Tiêu Bắc bảo hắn ở nơi này bảo vệ Tiểu Ái thì quan trọng hơn, Lam Minh một hồi bàn xong, phỏng chừng sẽ đi tìm cậu ngay.



.



Ba người lái xe tới nhà hát, tới hậu đài lại không tìm thấy lão Dương, trên bàn chỉ đặt một tờ giấy, “Chờ tôi một chút, sẽ trở lại ngay, tôi để quên vài thứ.”



“Ai nha, lão Dương lại nữa rồi, lần nào cũng để quên đồ.” Phong Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói, “Chắc là tại lớn tuổi quá rồi.”



Tiêu Bắc trừng mắt liếc nó, “Ít nói bậy a, coi chừng lão Dương nghe được sẽ phạt em hít đất đó!”



Phong Tiểu Vũ vội che miệng lại, đi ra ngoài, Domi hỏi, “Tiểu Vũ, cậu đi đâu vậy?”



“Đi xùy xùy ~” Phong Tiểu Vũ cười ha hả mà đi.



Domi có chút khó xử nhìn Tiêu Bắc, Tiêu Bắc phất phất tay, “Đi với nó đi, tôi có Cổ Lỗ Y ở cùng rồi.”



Domi đi theo Phong Tiểu Vũ.



Tiêu Bắc một mình ra khỏi phòng nghỉ, đứng trong hành lang, chính là hành lang lần trước gặp được Tiểu Ái, ánh nắng tươi sáng thoải mái… Tiêu Bắc đang nhìn thảm cỏ đắm mình trong nắng ngoài cửa sổ, Cổ Lỗ Y đột nhiên túm túm áo cậu, chỉ chỉ về phía bên kia, “Bắc Bắc.”



Tiêu Bắc quay sang, cả kinh.



Bởi vì trên hành lang, ở nơi cách cậu không xa, có một người đang đứng đó, chính là người áo đen xuất hiện trong dòng người gần EX ba ngày trước, vóc người trông cao to gần như Lam Minh, cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị.



Tiêu Bắc không hiểu sao lại nghĩ tới —— Đao, người này khiến người ta cảm thấy giống một thanh đao, chính là cái loại hắc kim cổ đao.



Người nọ chậm rãi quay sang, cũng nhìn Tiêu Bắc.



“Cô cô.” Cổ Lỗ Y quay sang gọi người đó vài tiếng, lắc lắc chân nhỏ mập mạp, cũng không hung hăng xua đuổi và bày ra tư thế bảo hộ Tiêu Bắc như lúc trước.



Từ hành vi của Cổ Lỗ Y, Tiêu Bắc phát hiện nó không có địch ý với người này, trái lại có vẻ khá quen thuộc, trong lòng thắc mắc —— Chẳng lẽ quen biết sao?



Người nọ nhìn chằm chằm Tiêu Bắc một hồi, sau đó, chậm rãi gỡ xuống chiếc kính râm che đi gần nửa gương mặt kia.



Tiêu Bắc quan sát người nọ một lúc lâu, đột nhiên “A!” một tiếng, người nọ cũng đối Tiêu Bắc “Suỵt!”



.



.



______________________