Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 71 : Hậu duệ siêu ngầu của đao xỉ tộc, kẻ sống sót không nên tồn tại… sát khí giấu trong hung án

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Tiêu Bắc sở dĩ giật mình, cũng không phải vì đã từng gặp được chàng trai này, mà là vì… nói thế nào nhỉ, anh ta có chút đặc biệt, khiến Tiêu Bắc nghĩ… có thể là Long tộc, chủng tộc giống như Cổ Lỗ Y.



Bởi vì giây phút khi gỡ kính râm xuống, Tiêu Bắc đã thoáng thấy một hình ảnh hiện lên… Một con rồng đen rất to… Con rồng này hình dạng cổ quái, hơi khác với Long Tước và Cổ Lỗ Y, toàn thân đen tuyền, giống như hắc kim, trên người giống như được bọc bằng lân giáp hình đao kỳ lạ, nhưng lại không thể phủ nhận, nó vô cùng vô cùng khí phái.



Thảo nào Cổ Lỗ Y có vẻ như quen với anh ta, chẳng lẽ là cùng tộc?



“Cổ Lỗ Y, anh ta là… Long tộc sao?” Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y.



“Cô?” Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, lắc đầu, cô kỷ hai tiếng.



Tiêu Bắc nghe hiểu, nhưng lại không hiểu cái gì gọi là “Đao bán long?”



Lúc này, chợt nghe tiếng người phát ra phía sau, “Không phải Long tộc bình thường, mà là siêu hỗn huyết của Đao Xỉ tộc với Long tộc.”



Tiêu Bắc bị giọng nói đột ngột phát ra làm cho giật mình, giọng này rất quen tai, nhìn lại, thấy được Lam Minh đứng ở sau lưng… đương nhiên, không biết tới từ lúc nào.



“Anh tới hồi nào?” Tiêu Bắc cảm thấy không tin nổi.



Lam Minh chỉ chỉ phù chú thủ hộ trên tay mình và Tiêu Bắc, “Lúc nãy có phải ngươi sợ không?”



Tiêu Bắc có chút xấu hổ, nhìn nơi khác, “Không a.”



“Xạo quá đi.” Lam Minh nhéo nhéo sau gáy cậu, “Ngươi sợ thì ta sẽ nhận được cảm giác rất mãnh liệt, trong vòng ba giây ta có thể tới rồi.”



“Thiệt hay giả?” Tiêu Bắc tiến tới nhìn đồ văn trên tay Lam Minh, chỉ thấy màu sắc thực sự biến đổi.



“Đúng rồi, Đao Xỉ tộc là cái gì?” Tiêu Bắc có chút khó hiểu.



Lam Minh cúi đầu, há mồm nhe răng cho Tiêu Bắc xem.



Tiêu Bắc thấy được răng nanh nhọn nhọn, nhíu mày, “Làm gì chứ? Răng trắng thì giỏi a.”



Lam Minh bật cười, nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, cho Tiêu Bắc xem răng nanh của ngươi.”



Cổ Lỗ Y tiến qua, hé miệng, một hàng răng sữa… vẫn chưa mọc đủ, chỉ là răng nanh dài hơn mấy cái khác, mọc ra hai cái đầu nhọn, khỏi nói, cực kỳ dễ thương.



“Ma vật đại thể đều có răng nanh, răng chia làm hai loại, kiếm xỉ và đao xỉ.” Lam Minh nói, “Ví dụ như Khế Liêu, Huyết tộc, loại hay dùng răng nanh chọc thủng da đối thủ, sau đó lại xé thịt hay trực tiếp hút máu, đó là kiếm xỉ.”



“Ừm, rất ấn tượng.” Tiêu Bắc cảm thấy có lý.



“Mà cái loại thô lỗ thô bỉ như Sphinx, hàm răng dùng để trực tiếp cắn nát xương cốt đối phương, xé rách da thịt… gọi đao xỉ.” Lam Minh nói, gõ gõ cằm, “Trong ma tộc, đại thể là kiếm xỉ, đao xỉ thì ít hơn.”



Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Nga… là siêu hỗn huyết của Long tộc và Đao Xỉ tộc a… Khó trách tôi hình như loáng thoáng thấy được một thanh đao, nhưng tại sao đều là Đao Xỉ tộc, anh ta ngầu như vậy còn Sphinx lại… dễ thương như vậy?”



“A… Hắt xì!”



Tại EX, Sphinx hắt xì một cái làm tài liệu mà Tiếu Hoa đặt trên bàn bay đầy đất.



Tiếu Hoa hơi bất mãn lườm nó.



“Không cố ý a…” Sphinx dùng đầu lưỡi liếm mũi, “Tự nhiên trên người phát lạnh.”



Tiếu Hoa ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, cũng cảm thấy mình hơi hung dữ với Sphinx, dù sao nó cũng không làm gì xấu, bèn ngẩng đầu nói với nó, “Xin lỗi, bởi vì trong lòng có vài việc khó chịu, tâm tình không tốt.”
“Vụ án này thật đúng là kỳ quặc.” Lam Minh nói với Tiêu Bắc, “Vừa nãy Cảnh Diệu Phong cũng nói với ta, mấy vụ án mạng này, tuy đều xuất hiện thi thể bị chặt thành khối, nhưng duy nhất bất đồng chính là, lần đầu tiên là bị cắt khối không theo quy tắc, giống như bị nổ, lần sau thì bị cắt thành khối vụn.”



“Tiêu Bắc!”



Lúc này, xuất hiện vài đường móng vuốt rạch trong không trung, cảnh tượng Domi đi tới xuất hiện trước mắt, Phong Tiểu Vũ đi theo phía sau.



“Tôi lập kết giới.” Người áo đen thấp giọng nói, “Biết ngày đó tại sao không thấy Tiểu Ái rồi chứ?”



“Nga!” Tiêu Bắc thoáng cái hiểu ra, thảo nào! Thì ra lúc đó cậu với Tiểu Ái đang ở hai không gian khác nhau, đương nhiên là hai bên không nhìn thấy nhau rồi! Không cần hỏi, camera chắc chắn cũng bị động tay.



“Chuyện gì xảy ra?” Phong Tiểu Vũ thắc mắc.



Tiêu Bắc lắc đầu, “Vụ án có tiến triển…”



“Đúng rồi.” Lam Minh nhìn người áo đen, “Ngươi tên gì?”



“Đao Tù.” Người áo đen trả lời.



“Woa…”



Phong Tiểu Vũ và Tiêu Bắc đồng thanh cảm khái, “Tên ngầu quá!”



Lam Minh và Domi lập tức sinh ra ý thức nguy cơ.



“Nhưng tại sao lại lấy cái tên như thế a? Còn Tù…” Phong Tiểu Vũ nhíu mày, “Hình như không quá may mắn.”



“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y giơ tay, chỉ lên chiếc sừng như ẩn như hiện trên đầu người nọ.



“Bị ngươi phát hiện rồi.” Đao Tù có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc đen, lộ ra chiếc sừng nhọn, chỉ thấy trên chiếc sừng màu đen, có một chú phù cổ quái màu đỏ tươi, bên dưới có một dãy số.



“Kẻ bị vứt bỏ?” Lam Minh mở to hai mắt, “Ngươi dĩ nhiên là người sống sót duy nhất trong những kẻ bị vứt bỏ!”



Đao Tù nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”



“Kẻ bị vứt bỏ là sao?” Tiêu Bắc thắc mắc, chỉ vào hoa văn trên chiếc sừng, “Có điều hoa văn kia tôi nhận ra, trong Vũ Dạ tập có, đó là một ký hiệu không có năng lượng, chỉ là một cái dấu. Người có ký hiệu này, đều bị Ma giới phán tử hình.”



“Không sai!” Lam Minh gật đầu.



“Chuyện của tôi có thể từ từ kể.” Đao Tù ngăn lại mấy người hiếu kỳ kia, “Việc cấp bách…”



“Đúng rồi!” Tiêu Bắc vội đẩy đẩy Lam Minh, “Lam Minh, chúng ta…”



“Yên tâm.” Lam Minh nhẹ nhàng khoát khoát tay, “Ta và Cảnh Diệu Phong đều đã làm rồi, ôm cây đợi thở, chờ con mồi tự mình đưa lên, chộp cả tang chứng lẫn vật chứng!”



.



.



__________________________