Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 76 : Vở kịch đảo ngược, ác ma ghét nhân loại, kẻ ghét ác ma, oán hận là chất xúc tác để ma hóa

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Xe chạy tới biệt thự ngoại ô thành phố S.



Tiêu Bắc ngồi trên ghế phó lái, đang đọc lại thư của Thomas.



“Làm sao vậy?” Lam Minh thấy vẻ mặt cậu dường như có nghi hoặc, bèn hỏi.



“Thomas kia.” Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, hỏi Lam Minh, “Vì sao lại qua loa để người ta thiêu sống Maggie như vậy? Maggie cho dù có chút khả nghi, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, huống chi ông ta từng yêu cô ấy, nhẫn tâm khiến cô ấy bị cho là phù thủy để bị thiêu sống sao?”



“Cho nên…”



“Cho nên anh ghét nhân loại, biết rồi.” Tiêu Bắc không đợi Lam Minh nói xong đã tiếp lời, “Ma vật cũng không phải tốt lành gì, Sophie kia là đầu sỏ mọi chuyện.”



Lam Minh nhìn nhìn cậu, cong khóe miệng, một tay cầm tay lái một tay khoác lên vai Tiêu Bắc, “Cho nên nói, người và ác ma hai bên điều hòa là hay nhất.”



Tiêu Bắc giơ tay không nặng không nhẹ đẩy hắn ra, Lam Minh cũng giả vờ bị nện trúng, cái kiểu đó rất đáng đánh.



“Uy…”



Khế Liêu nằm ườn ở ghế sau nhấc chân đạp một phát lên lưng ghế dựa đằng trước, “Hai người muốn thân mật thì đổi chỗ khác được không a, ở sau còn có người nè.”



Tiêu Bắc và Lam Minh đồng loạt quay đầu lại, “Cậu cũng không phải người.”







Khế Liêu không nói gì, đơn giản không thèm để ý tới cả hai nữa, xoay người nằm ở ghế sau, “Được rồi, hai người muốn làm cái chi thì làm cái chi, tôi là không khí.”



Lam Minh nhướng mi dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Bắc —— Tình hình không đúng.



Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy Khế Liêu ngửa mặt lên trời nằm trên ghế sau, Cổ Lỗ Y bay tới bay lui phía trên, cầm trong tay một cái P đang say mê bấm bấm.



“Ai.” Tiêu Bắc hỏi Khế Liêu, “Cậu dạo này rất táo bạo a.”



“Có à?” Khế Liêu nhướng nhướng mi, “Người sói vốn là đẹp theo kiểu bạo lực cuồng mà, làm gì giống bọn quỷ hút máu kia, ẻo lả.”



Tiêu Bắc bật cười, “Đúng rồi… Dạo này lâu quá không thấy cậu cãi nhau với Tiếu Hoa a?”



Khế Liêu giật giật khóe miệng, xoay người, “Vốn cũng đâu có thường xuyên cãi a, tại sao ta phải cãi nhau với nhân loại.”



“Lúc trước Tiếu Hoa còn nói về cậu với tôi đó.” Tiêu Bắc đột nhiên nói.



“Anh ta nói cái gì?” Khế Liêu mở mắt nhìn Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại nhìn hắn, “Cậu rất lưu ý?”



“Nói a, đừng có dằng dai.” Khế Liêu sốt ruột.



“Vừa nãy Tiếu Hoa hỏi tôi, người sói có “ngày đèn đỏ” giống như phụ nữ không, mỗi tháng đều có vài ngày tính tình thay đổi.” Tiêu Bắc cười nói, “Anh ấy nói dạo này cậu hiền kinh khủng.”



Khế Liêu bĩu môi, có chút mất mát.



“Không vui sao?” Tiêu Bắc hỏi, “Chứng tỏ anh ấy rất quan tâm tới cậu a.”



“Quan tâm?” Khế Liêu hiếu kỳ nhìn Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc nghĩ dáng vẻ hiện tại của hắn có chút giống một chú sói con ngây ngô, bèn hỏi, “Sao cậu quan tâm cái nhìn của Tiếu Hoa về cậu quá vậy?”



Khế Liêu dĩ nhiên đỏ ửng mặt lên, “Đâu có.”



Tiêu Bắc nheo mắt lại nhìn hắn, trong óc lại hiện lên vài chữ —— Biết yêu rồi! Dáng vẻ hiện giờ của Khế Liêu là tiêu chuẩn mới biết yêu a!



Thấy Tiêu Bắc và Lam Minh cười xấu xa, trên mặt Khế Liêu giận không nén được, nói, “Làm cái gì…”



“Ta nghe nói Tiếu Hoa rất được hoan nghênh.”
“Đừng lo.” Sesier kéo Tiêu Bắc, nói, “Bắc Bắc, chúng ta có thể thuận tiện tới địa ngục một chuyến, ngươi chưa từng tới đó phải không? Ta có thể dẫn ngươi đi du lịch!”



Tiêu Bắc dở khóc dở cười, tới địa ngục du lịch… Trở về không biết có thể viết một bộ thần khúc hay không.



(Thần khúc địa ngục mười mấy tầng mời tra gg, hình như bên sci có nhắc tới ở vụ thứ 2)



“Đó chỉ là đối với linh thể mà thôi.” Lam Minh giơ tay chém tới một đao, một loạt ***g sắt trên mặt tường bị chém thành vài đoạn, “Có điều chúng ta không phải cái loại linh hồn bay lơ lửng kia.”



Khế Liêu giơ chân dài đá bay những đoạn song sắt.



Mọi người đi ra ngoài, liền thấy được phía trước có thêm một chiếc ô tô đen.



Marilyn vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích.



Tiêu Bắc quay đầu nhìn cô, hỏi, “Cô không đi sao? Hay không thể cử động?”



Marilyn nhún nhún vai, châm điếu thuốc lá thứ hai, giơ tay vén váy lên, để Tiêu Bắc nhìn chân mình.



Tiêu Bắc ban đầu hơi hơi xấu hổ, nhưng sau đó vừa nhìn, liền nhíu mày… Thân thể Marilyn đã thối rữa nghiêm trọng.



“Thời gian của tôi vốn không còn nhiều.” Marilyn thản nhiên cười cười, “Chỉ là tham luyến những sắc thái nơi này, không nỡ đi mà thôi.”



Tiêu Bắc cảm thấy rất tiếc nuối.



Thấy được vẻ mặt của Tiêu Bắc, Marilyn bật cười, “Cậu thật sự rất đáng yêu, lúc Thomas còn nhỏ, cũng đáng yêu như thế này.”



Tiêu Bắc hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn cô, “Cô… Rốt cuộc là Sophie, hay là Maggie?”



Marilyn bật cười, “Tôi là do oán khí cấu thành, cậu đoán, Maggie và Marilyn chân chính lúc chết đi, trong lòng có oán khí hay không?”



Tiêu Bắc há to miệng.



“Ha ha.” Marilyn cười lắc đầu, trên mặt hiện lên nét sầu bi nhàn nhạt, “Tôi sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không chết, là muốn biết rõ một việc.”



“Việc gì?”



Vẻ mặt lúc này của Marilyn, khiến Tiêu Bắc sản sinh cảm giác thời không hỗn loạn trong nháy mắt.



“Thomas, rốt cuộc vì sao lại từ một bé trai đáng yêu biến thành như vậy?” Marilyn hỏi Tiêu Bắc, “Ông ấy hiển nhiên không bị ký sinh, nhưng hình như cũng không phải tự nhiên biến thành như vậy… Tôi, Mary và Maggie, đều muốn biết đáp án.”



Quay đầu bước ra khỏi cửa, Tiêu Bắc và bọn Lam Minh cùng nhau đi tới trong sân, chỉ thấy cửa xe ô tô đen mở ra, một ông lão tóc bạc trắng chậm rãi bước xuống, ông nhìn nhìn bọn Tiêu Bắc.



Sau đó, xoay mặt nhìn về phía sau bọn họ, giơ tay chào Marilyn đang ngồi trên sofa bên trong, “Chúng ta lại gặp rồi Sophie.”



Marilyn cho ông ta một nụ cười khinh khỉnh.



Tiêu Bắc nhìn Thomas thật kỹ, nghĩ ông ta chỉ là một lão già bình thường, liền thấp giọng hỏi Lam Minh, “Bọn họ hai bên bên nào cũng cho mình là phải, rốt cuộc ai đang nói dối?”



Lam Minh nhướng nhướng mi, “Chuyện này khá phiền phức, phân biệt lừa đảo khó hơn phân biệt nhân quỷ nhiều lắm.”



Tiêu Bắc cũng cảm thấy có chút khó xử.



Nhưng thấy Lam Minh nhẹ nhàng nháy mắt với cậu —— Người khác không nhận ra, ngươi có thể a… Miệng người biết nói dối, lòng người thì không.



.



.



_______________________