Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 77 : Bi kịch ngay từ đầu đã định trước, lực lượng hắc ám không thể nhìn thấy…
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Tiêu Bắc cũng muốn dùng linh lực dò thám thế giới nội tâm của ông lão này, nhưng không đụng vào thì phải làm sao? Nếu như ông lão là một ma vật có ma lực rất mạnh thì còn dễ làm, nhưng lúc này… ông lão thoạt nhìn rất bình thường, linh lực yếu ớt, Tiêu Bắc không thể cảm giác được.
Thomas chậm rãi đi tới trước chiếc xe, dựa vào mui xe, lạnh nhạt nhìn mọi người, “Các vị lợi hại hơn tưởng tượng của tôi… Quả nhiên là ác ma cao cấp nhất.”
“Ngươi rất hiểu về ác ma.” Lam Minh hỏi, “Ngươi cũng vậy sao?”
Thomas nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi là con người… Ma vật và thần vật thiện lương không thể giết chết con người, bởi vì các vị về mặt đạo đức không cho phép.”
Lam Minh cười nhạt một tiếng, “Loại đối đãi này thứ tội phạm giết người như ngươi không thể hưởng thụ.”
Thomas cười ha ha, “Tôi giết ai? Tôi chưa từng giết bất kỳ người nào.”
“Marilyn!” Tiêu Bắc nghiêm túc nói, “Còn có Maggie.”
Tâm tình của Thomas đột nhiên hơi kích động lên, một lúc lâu mới hít một hơi sâu, “Không phải! Bọn họ không phải tôi giết!”
“Nói láo!” Bạch Lâu cảm thấy kẻ này vừa ích kỷ lại vừa cố chấp.
“Con người sống trên đời, luôn có vài chuyện không thể khống chế được!”
“Loại người đó phân tích từ góc độ học thuật là loại theo chủ nghĩa tuyệt đối ích kỷ và chủ nghĩa bi quan!” Sesier nhích tới lầm bầm với Tiêu Bắc, “Ông ta đang trốn tránh trách nhiệm.”
Tiêu Bắc bất đắc dĩ, xoay người nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhìn chằm chằm Thomas một lúc lâu mới hỏi, “Ngươi không sợ sao?”
Thomas lắc đầu.
“Tại sao?” Long Tước hỏi, “Nhiều phi nhân loại như vậy, còn có Sophie trong kia, ngươi cư nhiên không sợ?”
“Tôi đã là kẻ sắp chết.” Thomas đột nhiên nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài của mình, Tiêu Bắc vốn cảm thấy kỳ quái, trong ngày oi bức thế này sao ông lão này lại mặc nhiều lớp như vậy, nhưng vừa thấy ông ta cởi áo, tất cả mọi người đã hiểu… Chỉ thấy cơ thể ông, đã thối rữa giống như Sophie.
“Tại sao lại…”
“Tôi đã bị ô nhiễm.” Thomas nhìn Tiêu Bắc chằm chằm nói, “Cậu cũng là con người, cậu cũng sẽ bị ô nhiễm! Ác ma không có thứ nào tốt.”
“Được rồi.” Lam Minh có chút mất kiên nhẫn cắt lời ông, “Ngươi có thể ngay cả bản thân cũng không biết mình là cái gì, đã nhanh miệng mắng ác ma rồi, ngươi dùng phong thư kia dẫn chúng ta tới, chính là vì muốn đem chúng ta tiêu diệt chung với Sophie?”
“Đúng vậy.” Thomas cũng không phủ nhận.
“Nội dung trong thư là giả?” Tiêu Bắc nghi hoặc, “Ông thật sự lừa Marilyn?”
Ông lão ngẩn người, thật lâu không nói gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu, “Không phải như thế…”
Trong phòng, Marilyn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài.
“Tôi lúc đó vô cùng mâu thuẫn, có đôi khi chuyện đã dự định và hiện thực thường sẽ rất mâu thuẫn, không phải sao?” Thomas nói, “Chuyện đời không thể luôn theo ý người, Maggie và Marilyn đều có chỗ xuất sắc, tôi đều yêu các cô ấy, nhưng ả đàn bà này… cô ta khiến tôi hai bàn tay trắng, thoáng cái hại chết hai người trong lòng tôi.”
Biểu tình dữ tợn trên gương mặt của Thomas, khiến người ta trong nháy mắt sinh ra ảo giác, không biết là người thật hay là ác quỷ.
Tiêu Bắc khẽ cau mày, “Không lẽ ông không có một chút sai lầm nào sao?”
Ông lão gật đầu, giơ tay chà chà mặt, “Tôi thu dưỡng rất nhiều trẻ con, bọn chúng đều là cô nhi trong chiến tranh. Trên chiến trường, chung quanh đều có du hồn, tôi lúc đó thu dưỡng những đứa trẻ đó, là bởi vì bọn chúng không phải nhân loại.”
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Toàn bộ trẻ em đều không phải nhân loại?”
“Đúng, bao gồm cả Thomas.” Ông lão ngẩng mặt, nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, “Những đứa trẻ ấy nếu như thả đi, bọn chúng sớm muộn gì cũng ma hóa, sẽ trở thành lệ quỷ hại người, vì vậy tôi thu dưỡng bọn chúng, nuôi trong nhà mình.
Trang viên của tôi bốn phía đều có phù chú, chỉ dùng để khống chế ác ma, tôi tận lực khống chế những đứa trẻ ấy, giúp tâm linh của bọn chúng tiến hóa, cố gắng khiến bọn chúng đến già cũng không phát hiện mình là lệ quỷ, nên biết, chỉ cần ma quỷ vẫn luôn cho mình là nhân loại, khoảnh khắc ban đầu ma tính không bị tỉnh lại, những ma tính đó sẽ vẫn ngủ say.”
Tất cả mọi người liếc nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu gật đầu, “Là như vậy.”
“Tất cả đều bình an vô sự, cho tới khi Thomas rời khỏi.” Ông lão tiếp tục kể chuyện, “Thomas là con trai của tôi, vốn có thể trở thành quỷ sư, nhưng tình yêu méo mó với Maggie, khiến nó dần dần hiển lộ một mặt ma tính. Ngay trong khoảng thời gian nó rời đi, xảy ra một chuyện rất kỳ quái.”
“Chuyện kỳ quái?”
“Đúng… Lực lượng hắc ám đột nhiên trở nên cường đại!” Ông lão nghiêm túc nói, “Đối với ác linh mà nói, đặc biệt là những ác linh có linh lực quá yếu, nguy hại mà lực lượng hắc ám mang lại đặc biệt lớn. Lũ ác linh rục rịch, bọn nhỏ bắt đầu phóng xuất lực lượng đáng sợ, bãi cỏ xác xơ, bò cừu bị cắn chết, cây cối héo rũ. Tôi chỉ đành tự tay giết chết những đứa trẻ đã hoàn toàn ma hóa, muốn đi ra ngoài hại người.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau… Thì ra là như vậy.
“Lúc Thomas trở về, tôi đang định giải quyết Sophie.” Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, “Thế nhưng nó quá nóng nảy… Tôi không thể ngăn cản nó, bởi vì không dám nói cho nó, nó không phải nhân loại.”
“Vậy làm sao ông ta biết được?”
Ông lão lắc đầu, “Tôi không dám đối mặt với nó, liền nói dối rằng mình đã chết.”
Lam Minh cười, “Ngươi thân là quỷ sư, năng lực thừa nhận trong lòng cũng quá kém rồi đó.”
Trên mặt ông lão hiện lên một tia xấu hổ, “Được rồi… Tôi thừa nhận, tôi đã không cách nào đối phó với Thomas và Sophie, Thomas không trở thành quỷ sư, không ngừng giãy dụa giữa người và quỷ, mất đi Maggie và Marilyn khiến nó hoàn toàn tan vỡ, hối hận cộng thêm oán hận không chỗ phát tiết, bắt đầu hận tất cả ác ma. Sophie cũng không vui vẻ gì, có được thân thể của mình nhưng lại mất đi người bạn… Thân thể và linh hồn cả hai bắt đầu hư thối, cho nên bây giờ cả hai đều đã chết.”
“Loại hư thối này cũng không phải hiện tượng bình thường phải không?” Bạch Lâu hỏi, “Còn ông? Ông thế nào?”
“Lực lượng hắc ám mà ma vật tân sinh nhận được có ảnh hưởng rất lớn, tôi hiện nay vẫn chưa cảm thấy không thích hợp… có điều, lực lượng này đang dần dần mạnh lên, tôi cảm thấy, có chuyện gì đó đang xảy ra.” Nói xong, ông lão xoay người, “Tôi đi, sau này có duyên, có lẽ còn có thể gặp lại.”
Nói xong, ông xoay người, đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Bọn Tiêu Bắc thấy ông đi xa, cũng đều cảm thấy có chút áp lực… Náo loạn nửa ngày, thì ra ngay từ đầu đã định trước là một bi kịch.
Bất quá khiến người ta chú ý chính là ông lão và Thomas đều nhắc tới lực lượng hắc ám, đến tột cùng đó là cái gì?
Tiêu Bắc lặng lẽ nhìn sang Lam Minh bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, dường như có chút trầm trọng, hiển nhiên cũng rất hoang mang. Tiêu Bắc lại nhớ tới người đeo mặt nạ từng gặp lúc trước, quả thật có chuyện đáng sợ gì đó, đang xảy ra ở nơi mà bọn họ nhìn không thấy. Sự phục sinh của Lam Minh, có thể có liên quan tới lực lượng đó hay không? Tất cả đều không ai biết, nhưng khiến người ta bất an.
.
.
__________________