Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 79 : Hành trình hoài cựu, cảnh còn người mất, người bạn học cũ số phận long đong, hai người có eq quá thấp
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
“Vì bạn bè cái khỉ gì?” Tiêu Bắc đè lại cái đầu đang muốn sấn tới của Lam Minh, “Anh đừng làm bậy!”
“Làm mẫu một chút!”
“Tôi không làm!” Tiêu Bắc liều mạng đẩy đầu Lam Minh ra.
Lam Minh không tha, “Cũng không phải chưa từng hôn mà!”
“Đó là anh đánh lén!” Tiêu Bắc thà chết chứ không khuất phục.
Khế Liêu đứng ở cửa phòng, khoanh tay nhìn hai người ở đó “vật lộn”, có chút không còn gì để nói.
“Hai người đã nói gì với nhau?” Tiêu Bắc bất mãn nhìn Lam Minh, “Không được chiều theo cậu ta như vậy, rõ ràng là cậu ta không đúng!”
“Đó là tại Tiếu Hoa quá cứng nhắc!”
Hiển nhiên, trong chuyện giữa Khế Liêu và Tiếu Hoa, Lam Minh đứng bên Khế Liêu, Tiêu Bắc đứng bên Tiếu Hoa.
“Tiếu Hoa cần làm ăn! Cậu ta lần nào cũng phá rối, anh ấy giận là phải!”
“Vậy cũng là vì muốn tốt cho anh ta, nhìn anh ta bị người khác sàm sỡ đi hỗ trợ có gì là sai?”
“Nói tới nói lui, liên quan gì tới hôn môi?!” Tiêu Bắc trừng Lam Minh, “Anh rõ ràng là mượn đề tài khác để nói chuyện của mình!”
“Ta chỉ muốn dạy Khế Liêu khi Tiếu Hoa kích động thì nên làm thế nào để anh ta an tĩnh lại!” Lam Minh hùng hồn nói, “Chiêu này rất hiệu quả đối với ngươi!”
“Gì chứ!”
…
Hai người giằng co không buông, Khế Liêu trợn mắt nhìn trời, nghĩ mình nên đi ngủ một giấc.
Cổ Lỗ Y vỗ cánh, nghiêng đầu nhìn Lam Minh và Tiêu Bắc giằng co, chớp chớp mắt… bay tới gần một tí, vươn tay cánh tay nhỏ bé hướng về phía cái ót hai người… đập xuống.
Tiêu Bắc và Lam Minh không chú ý, bị Cổ Lỗ Y đánh trúng, trực tiếp đụng vào nhau.
Tiêu Bắc mở to hai mắt.
Lam Minh thấy thời cơ đến đúng lúc, nắm cằm Tiêu Bắc hôn lên… quả nhiên, Tiêu Bắc an tĩnh lại.
Khế Liêu híp mắt nhìn một lúc lâu, sờ sờ cằm —— Đúng là chiêu hay!
Cổ Lỗ Y khoanh tay vẫy vẫy đuôi, ở một bên thỏa mãn gật đầu.
Một nụ hôn thật lâu kết thúc, Tiêu Bắc thở phì phò giãy ra, đạp Lam Minh một cước rồi túm lấy Cổ Lỗ Y đang định đào tẩu, vỗ một cái lên cái mông phì phì của nó.
“Ô ô ô.” Cổ Lỗ Y còn giãy nảy phảng kháng, cuối cùng Tiêu Bắc đau lòng, xoa xoa mông nó, mang nó xuống lầu. Chuyện này cậu mặc kệ, Khế Liêu và Lam Minh cũng là một loại, Tiếu Hoa không để ý tới cậu ta là đúng!
Dưới lầu, mọi người ai làm việc nấy, Tiêu Bắc cầm chìa khóa mang theo Cổ Lỗ Y lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, trên ghế phó lái Lam Minh đang ngồi thù lù ra đó.
“A…” Tiêu Bắc không kịp chuẩn bị, giật bắn lên, nhíu mày nhìn chằm chằm Lam Minh, “Anh vào làm gì?”
Lam Minh chộp Cổ Lỗ Y tới xoa xoa, nhìn Tiêu Bắc, “Không lẽ hôn một cái rồi muốn bỏ nhà đi à?”
“Ai bỏ nhà đi?!” Tiêu Bắc bất mãn liếc trắng Lam Minh, điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, “Tôi muốn về nhà một chuyến.”
“Nhà nào?”
“Nhà cũ.” Tiêu Bắc nói, khởi động xe.
Lam Minh vội kéo giật cậu lại, giơ tay đón lấy, là một bình hoa lớn.
“Woa…”
Tiêu Bắc ngước mắt nhìn, phát hiện cả phòng EX đều bừa bộn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Vũ ngồi trên sofa, bĩu môi chỉ sang bên kia.
Tiếu Hoa mặt mũi đỏ bừng, thở phì phò đứng trong đại sảnh, Khế Liêu đứng bên kia.
Thấy Tiêu Bắc đã trở về, Tiếu Hoa xoay người bỏ đi, Khế Liêu cũng xoay người lên lầu.
“Sao lại gây gổ nữa rồi?” Lam Minh hỏi Sesier.
Long Tước lắp bắp ở một bên tính toán xem đã đập vỡ bao nhiêu thứ, luôn mồm nói, “Làm bậy a, EQ của hai người này quá thấp!”
Sesier kéo Tiêu Bắc nói, “Khế Liêu không biết bị điên hay sao ấy, tự nhiên kéo Tiếu Hoa hôn lên, Tiếu Hoa tức giận, lúc đuổi theo đánh hắn đập vỡ rất nhiều đồ đạc, bây giờ hình như thật sự giận rồi.”
Tiêu Bắc nghe xong, quay đầu hung hăng trừng Lam Minh —— Thấy chưa? Đều là ý tưởng đồi bại của anh mà ra!
Lam Minh nhìn trời —— Là tại phương pháp thực hành của Khế Liêu không chính xác! Long Tước nói không sai, hai người này EQ quá thấp!
Phong Danh Vũ ngồi tựa trên sofa, trên mặt có chút hưng phấn, “Tinh thần tích cực tiến thủ của Khế Liêu đáng được công nhận, ít nhất cũng khiến hũ nút như Tiếu Tiếu bị shock!”
“Quá gấp cũng không tốt.” Bạch Lâu cầm ly đi tới ngồi xuống, “Tính cách hai người này đều nghiêng về loại hình kiểm soát mạnh mẽ, cho nên không thể điều hoa.”
“Haizz, tôi đi khuyên nhủ Khế Liêu vậy, bảo cậu ta đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.” Tiêu Bắc lên lầu xem Khế Liêu.
“Bắc Bắc làm sao vậy?” Tiểu Vũ thấy dáng vẻ của Tiêu Bắc có chút cô đơn, quay đầu hỏi Lam Minh, “Các anh vừa cãi nhau sao?”
“Không phải…” Lam Minh ngồi xuống, kể lại chuyện vừa rồi.
“Gì?!” Phong Tiểu Vũ há mồm thật to, biểu tình trên mặt còn kinh hoàng hơn cả Tiêu Bắc, “Tiền Lương tính tình tốt như thế sao lại tự sát? Đánh chết em cũng không tin!”
Lam Minh nhún vai —— Bắc Bắc cũng nói vậy.
“Nếu như có thể tiếp xúc đến di vật của Tiền Lương, Tiêu Bắc có thể hiểu được tâm tình lúc sắp chết của cậu ta, đương nhiên biết vì sao cậu ta tự sát.” Bạch Lâu nói, “Mà người bạn cũ bị oan hồn quấn quýt kia, chỉ cần cậu ta đến, hẳn là có thể dò hỏi cậu ta đang gặp chuyện gì phiền phức.”
“Kỳ thực…”
Lúc này, Phong Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng, còn cẩn thận dè dặt nhìn thoáng qua trên lầu, nói, “Có một số việc, Tiêu Bắc không biết.”
“Việc gì?” Tất cả mọi người nhìn nó.
“Tiêu Bắc lúc còn đi học rất ngây thơ, Tiền Lương khi đó cũng rất thích anh ấy.” Tiểu Vũ thấp giọng nói, “Là cái loại thích thật sự đó! Chỉ là không dám nói, sợ Tiêu Bắc ghét cậu ta. Hai năm trước em còn gặp cậu ta một lần, còn chơi bình thường, em muốn cho cậu ta điện thoại của Tiêu Bắc, cậu ta không cần.”
“Tại sao không cần?” Lam Minh thắc mắc.
“Cậu ta nói, chuyện vốn không có hy vọng, vẫn đừng thêm phiền cho Tiêu Bắc.” Tiểu Vũ nhún vai, “Cậu ta vẫn tương đối lạc quan, nói có thể thấy Tiêu Bắc khiêu vũ cũng rất vui rồi, cho nên em không cảm thấy cậu ta sẽ tự sát.”
Lam Minh suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Lâu, “Này, đụng chạm vào loại di vật nào, có thể giúp Tiêu Bắc hiểu được tâm sự trước khi chết của Tiền Lương tốt nhất?”
Bạch Lâu mỉm cười, “Biết vị trí của nghĩa địa công cộng là dễ làm rồi… tốt nhất đương nhiên là tro cốt!”
.
Ta buồn ngủ quá, buồn ngủ T^T nhưng ta vừa ngủ dậy cách đây ko lâu…
______________________________