Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 86 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Bì không phải họa… ái tình là mỹ vị, chỉ tiếc tình thâm không thọ, cảnh còn người mất.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Bắc và Lam Minh ăn cơm xong, mang theo Khế Liêu, Bạch Lâu, lại đến nhà Tiền Lương lần nữa.
“Ngươi xác định đêm nay sẽ có người hành động?”
“Đường vừa rải xong, là mới, thức ăn đương nhiên mới thì ngon hơn.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc vào trong phòng, Khế Liêu cũng theo đến, dạo này hắn tương đối trầm mặc.
Bạch Lâu đi vào phòng, liền nhíu mày, “Đây là con ác quỷ dùng tình cảm làm thức ăn.”
“Cái gì là ăn tình cảm?” Tiêu Bắc thắc mắc.
“Không như nhân loại ăn thức ăn, ác ma quỷ quái đa phần chỉ ăn lương thực tinh thần.” Bạch Lâu ngồi xổm xuống, quệt một vết đường trên mặt đất, “Chúng nó thích những thứ ngọt ngào, cho nên, ái tình thuần túy là thứ bọn chúng thích nhất, một khi ái tình biến chất, sẽ biến thành mùi vị chua tanh ghê tởm, bọn chúng sẽ hại chết người cung cấp thực vật, chuyển sang tìm kiếm người cung cấp kế tiếp.”
Tiêu Bắc và Lam Minh nghe xong, trong lòng khẽ động —— Dấu tay đen ngoài cửa nhà Tiền Lương, thâm hơn trước cửa nhà Vương Thiên Hoa, mà đồng dạng, Vương Thiên Hoa và Dư Khải đều có một luồng khí hắc ám bao phủ quanh thân, có phải có một điểm chung nào đó hay không?
Bốn người nấp trong phòng đợi.
Nửa đêm mười hai giờ đã tới, tiếng chuông đồng hồ đương đương vang lên, màn đêm càng sâu thẳm.
Ngay khi tiếng chuông cuối cùng hạ xuống, chợt ngoài cửa truyền đến một tiếng “két”, cửa bị đẩy ra.
Tiêu Bắc hơi chút khẩn trương… hơn nửa đêm có ai đến nơi này? Không cần hỏi nữa, khẳng định là con “quỷ” kia!
Nhìn ra bên ngoài, có một bóng người quỳ rạp trên mặt đất, đang sờ soạng bột đường trắng trên mặt đất. Cử động của kẻ này khá kỳ quái, không giống đang ăn, mà là ngửi, ngửi mùi vị ngọt ngào này.
Bốn người đều nhíu mày.
Khế Liêu chỉ trong chớp mắt đã di chuyển đến bên cửa, rầm một tiếng, cửa ra vào bị hắn đóng lại, mở đèn…
Trong phòng lập tức sáng sủa lên, người đang nằm úp trên mặt đất kêu thảm một tiếng, một tiếng này, khiến Tiêu Bắc xác định đó không phải là người.
“Đó là thứ gì?” Lam Minh cúi đầu nhìn bóng người.
Trong tay nó còn cầm một cái bao, còn bản thân nó là một đống máu thịt không rõ, da thịt trên người đều đã thối rữa.
“Mặc da vào.” Bạch Lâu nhìn chịu không nổi, nói với nó.
Quỷ quái xấu xí vội lấy ra lớp da trong bao phủ thêm lên… trong nháy mắt, da thịt dính vào thân thể hợp thành một hình người. mà quá trình này khiến Tiêu Bắc hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không nói chuyện với người xa lạ, trước khi đơn độc ở chung với người xa lạ, tốt nhất là trước tiên phải giật nhẹ da hắn.
Người nọ sau khi khoác da vào, xuất hiện trước mặt mọi người là một tấm da bị may vá chắp ghép tươm bươm, chính là cô gái đã thân mật với Vương Thiên Hoa mà Tiêu Bắc nhìn thấy trong ảo giác.
“Ngươi thường ngày mang diện mạo thế nào để gặp người?” Lam Minh hỏi ả.
Nữ quỷ nọ dường như bị kinh hoàng, khẩn trương nhìn Lam Minh, một lát mới nói, “Tôi biết ngài… ngài là khu ma nhân đúng không, tôi không hại người mà!”
“Ngươi mà không hại người?” Lam Minh bật cười, “Để ta xem bộ dáng nhất quán của ngươi!”
“…” Nữ quỷ nơm nớp lo sợ biến mình thành hình dạng nhất quán dùng để gặp người.
Quả nhiên, chính là bác sĩ tâm lý kia.
“Thật sự là ngươi?” Tiêu Bắc nhìn thấy gương mặt quen quen, liền thắc mắc, “Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tiền Lương chết như thế nào?”
Cổ Lỗ Y há to miệng, vội chui vào trong balo kéo khóa lại.
“Anh làm gì vậy, mới tới đã phát điên.” Tiêu Bắc đẩy hắn một cái.
Lam Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, “Ghen!”
“Được rồi.” Tiêu Bắc bất mãn, “Tôi thấy anh còn đang ngủ, không muốn đánh thức nên tự mình tới.”
“Thật à?” Tâm tình của Lam Minh thoáng cái dễ chịu hơn.
“Ừ.” Tiêu Bắc gật đầu, “Hơn nữa, ở chỗ này chán lắm, anh tới chắc chắn cũng thấy không có gì thú vị.”
“Tới đây đã lâu chưa?” Lam Minh nhìn nhìn mộ bia phía sau, “Vương Thiên Hoa không chết, cả nhà bọn họ hình như đã trò chuyện với nhau.”
“Vậy là tốt nhất, sớm thẳng thắn thành khẩn trò chuyện, tốt hơn hết thảy.” Tiêu Bắc hai tay nâng cằm nhìn xuống những ngôi mộ rậm rạp dưới chân núi, “Anh đoán, nơi này có bao nhiêu người trẻ tuổi, vì yêu mà chết?”
Lam Minh bật cười, “Đừng trở nên thương cảm như vậy.”
“Kỳ thực con quỷ kia nói cũng không sai.” Tiêu Bắc duỗi duỗi chân, “Tình thâm không thọ.”
“Thế sự không có gì tuyệt đối.” Lam Minh cười giơ tay búng lên mu bàn tay Tiêu Bắc, “Ta từng thấy có người đã yêu cả ngàn năm thế mà vẫn còn yêu.”
“Ai?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.
Lam Minh nhìn sâu vào hai mắt cậu, “Đồ tốt đúng là hiếm có, nhưng hiếm không có nghĩa là không có. Càng hiếm, mới càng trân quý.”
“Nói gì mà nghe thâm ảo thế?” Tiêu Bắc ngoảnh mặt sang bên, điều chỉnh dây đeo trên balo.
Lam Minh cười cười, ngồi bên Tiêu Bắc một hồi.
…
Hai người ngồi thật lâu mới trở lại EX, mới vừa vào cửa, thì nghe được một tin tức bất ngờ.
Cuối cùng Vương Thiên Hoa vẫn chọn vị hôn thê, nói là hành vi điên cuồng của cô ta lần này lại khiến anh ta nhen nhóm lửa tình.
“Đây là đạo lý gì?” Tiêu Bắc nghi hoặc.
“Tư duy logic của anh bạn ngươi hình như rất hỗn loạn.” Khế Liêu biểu thị mình hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Ta hiếu kỳ hơn là, vị hôn thê kia còn nguyện ý kết hôn với hắn hay không?” Lam Minh hỏi.
“Chuyện này hình như là không.” Bạch Lâu bỗng nhiên bùi ngùi nói, “Đã trôi qua rất nhiều năm, tất cả lại về tới điểm khởi đầu, cảnh còn người mất dường như là kết cục vĩnh hằng.”
Quyển 13 – Sát ý lễ tình nhân
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~