Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 87 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Hạ lời nguyết chết chóc cho Bắc Bắc, người bề trên đột nhiên xuất hiện… tình nhân sát hại lẫn nhau.
Mấy ngày nay Tiêu Bắc đột nhiên ngã bệnh, bệnh rất nặng, sốt cao không lùi cộng thêm bất tỉnh nhân sự, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân ngã bệnh. Đến bệnh viện kiểm tra thì vẫn bình thường, Bạch Lâu bắt mạch cho cậu, phát hiện mạch tượng cũng bình thường, chỉ là sốt cao bất tỉnh.
Liên tiếp ba ngày, Tiêu Bắc vốn đã gầy ốm bệnh nặng nằm trên giường, nay đã có dấu hiệu hấp hối.
Cổ Lỗ Y không màng cơm nước, quả cầu tròn vo vốn trắng noãn năng động giờ đây cũng trở nên thẫn thờ, cả ngày vùi vào bên cổ Tiêu Bắc vẻ mặt sầu bi.
“Sao lại như vậy?” Lam Minh vô cùng lo lắng, luôn ngồi bên cạnh Tiêu Bắc làm bạn với cậu.
Bạch Lâu lật xem một đoạn tư liệu, cuối cùng đưa ra một kết luận… Tiêu Bắc có thể đã bị ai đó hạ vu thuật tên thường gọi là, nguyền rủa.
“Nguyền rủa?” Khế Liêu không hiểu nổi, “Tại sao lại nguyền rủa Tiêu Bắc? Cậu ta đâu có đắc tội với ai, hơn nữa luôn ở bên chúng ta.”
“Có thể là vì luôn theo chúng ta nên mới đưa tới tai bay vạ gió.” Bạch Lâu giơ tay sờ lên cái trán luôn nóng rực của Tiêu Bắc, “Là ai đang giở trò quỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy Tiêu Bắc sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
“Có thể là đối thủ cạnh tranh hay không?” Khế Liêu nhíu mày hỏi, “Đố kị về tài khiêu vũ của Bắc Bắc, hoặc là từng xích mích về mặt công tác?”
“Không đâu.” Phong Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu, “Bắc Bắc rất tốt tính, ai mà không thích anh ấy? Mà chúng em chỉ diễn xuất ở rạp hát nhỏ, cũng không phải đoàn kịch lớn liên quan tới lợi ích lớn lao nào đó.”
“Ta có cách.” Lam Minh đột nhiên trầm trọng nói, “Các người đi ra ngoài chờ một lát đi.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Sphinx lên tiếng, “Thôi, đều đi ra hết đi, chúng ta chờ ở bên ngoài.”
Khi cửa phòng đóng lại, Lam Minh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bắc, nói với Cổ Lỗ Y đang nằm úp trên gối đầu dùng chiếc khăn tay nhỏ xíu lau mồ hôi cho Tiêu Bắc, “Cổ Lỗ Y, giúp ta đi lấy vài viên nước đá.”
Cổ Lỗ Y bay đến chiếc tủ lạnh nhỏ nhỏ, bưng tới một viên nước đá.
Lam Minh đem viên đá nhẹ nhàng đặt bên môi Tiêu Bắc, nước đá chạm vào đôi môi nóng hổi, rất nhanh đã hòa tan một ít, trôi qua môi chảy vào miệng, lộ ra vị ngọt nhàn nhạt.
Ý thức của Tiêu Bắc bị vây trong một mảnh mông lung, dần dần thanh tỉnh, dường như nghe có người đang gọi mình, giọng nói thật thân quen.
“Bắc Bắc?”
…
“Lam…” Tiêu Bắc hé miệng, lóng ngóng kêu khẽ một tiếng.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc đã thanh tỉnh một chút, liền tiến đến, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Tiêu Bắc, nhắm mắt lại…
Trong ý thức của Tiêu Bắc, có một thanh âm rất rõ ràng vang vọng, đó là tiếng nói của Lam Minh.
“Bắc Bắc, có thấy khó chịu lắm không?”
“Ừm…” Tiêu Bắc không thể mở miệng nói, nhưng ý thức đã có thể giao lưu với Lam Minh, cảm thấy khá là kỳ diệu.
“Thấy thế nào?”
“Choáng… mệt… hơi sợ…”
“Sợ?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Sợ cái gì? Sợ người hay sợ chuyện phiền phức?”
“Chỉ là một chút thôi, ta nghĩ hình như đã gặp chuyện không may.”
Sau đó, Bạch Lâu đem drap giường chăn gối của Tiêu Bắc ra sân đốt trụi, bên trên đều bị dính khí tức tà ác, mặc kệ thế nào, kẻ nguyền rủa Tiêu Bắc cũng đang mang hận thù nồng đậm.
Tắm rửa xong, Tiêu Bắc tinh thần sảng khoái đi ra, thay cho Cổ Lỗ Y một bộ quần áo Honey bear dễ thương, sấy khô tóc xuống lầu. Lúc vừa bước xuống đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, là mùi cơm cuộn trứng và sườn nướng.
“Cô kỷ ~”
Cổ Lỗ Y sắp chết đói liền vọt tới, đáp xuống bên dĩa cơm cuộn trứng, há mồm —— Oạp!
Tiêu Bắc đi tới ngồi xuống bên cạnh Lam Minh, cầm thìa lên ăn, Lam Minh đang bóc hải sản cho cậu.
“Ăn sớm vậy?”
Lúc này, cửa ra vào của EX bị đẩy ra, Cảnh Diệu Phong đi vào, Phong Tiểu Vũ nhu thuận nhường ra vị trí bên cạnh Bạch Lâu.
Bạch Lâu trừng mắt liếc nó, nhưng Cảnh Diệu Phong đã ngồi xuống, hỏi Tiêu Bắc, “Tỉnh rồi à? Không sao chứ?”
“Ừ, đã khỏe.” Tiêu Bắc gật đầu, ăn thịt cua mà Lam Minh cạy ra cho mình.
“Dạo này ngươi bận rộn lắm à?” Khế Liêu hỏi Cảnh Diệu Phong, “Đã mấy ngày không đến rồi.”
Cảnh Diệu Phong nhún nhún vai, “Biến thái năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều hơn!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tiếu Hoa hỏi.
“Dạo này án mạng không ít.” Cảnh Diệu Phong sờ sờ trán, “Đa phần là giết người vì tình… hiện nay cả trai lẫn gái không biết bị cái gì, chỉ một câu không hợp thì đã động dao động kéo.”
Tiếu Hoa mở TV, “Mấy ngày nay đúng là có đưa tin rất nhiều về chuyện này, hơn nữa đa phần đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Sáng sớm hôm nay còn có một đôi, hai sinh viên cùng đi căn-tin, nữ sinh nói muốn ăn trứng gà chiên cà chua, nam sinh nói không thích ăn, nữ sinh mắng nam sinh một câu còn đẩy cậu ta xuống lầu, nam sinh ngã chết.”
“A?” Tiêu Bắc cảm thấy không thể tin nổi, “Sao lại vì một món trứng gà chiên cà chua mà giết người?”
“Đây cũng coi như ngoài ý muốn thôi nhỉ?” Lam Minh hỏi.
“So với những vụ án kia thì vụ này đã xem như hợp lý rồi.” Cảnh Diệu Phong thuận tay gắp thức ăn cho Bạch Lâu, “Hôm trước có một cặp tình nhân cấp ba, vốn đang trong quá trình nắm tay mộng mơ lưu luyến. Không ngờ lúc nam sinh chơi bóng rổ, không ném bóng trúng rổ mà còn bị té ngã, nữ liền cười cậu ta, người bạn trai kia liền nắm tóc nữ sinh ném cô bé lên trên giá rổ, đập đầu chết tươi.”
“A…” Tất cả mọi người nhịn không được hít một hơi lạnh, “Quá tàn bạo!”
“Không ổn rồi.” Lam Minh nhíu mày, “Điều này quá khác thường.”
“Có thể là do một thứ nào đó không phải người đang bày trò?” Tiếu Hoa chỉ vào tin tức trên TV, “Xem này, lại có một đôi tình nhân xảy ra chuyện.”
“Tôi cũng thấy có thể là do yêu ma quỷ quái phá rối, cho nên mới đến tìm mọi người, cơm nước xong hãy theo tôi đến hiện trường một chuyến.”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, chuyện này đúng là quá kỳ quặc!
.
.
_______________
Edit: Tiểu Lạc