Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 89 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Yêu cầu có vẻ hợp lý thường ẩn giấu huyền cơ… Sự lựa chọn của Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc đã đồng ý yêu cầu đi dùng bữa với Diêu Chính Thành, lập trường của cậu cũng rất dứt khoát, ăn thì được, nhưng phải rút đơn kiện trước.
Diêu Chính Thành không muốn rút đơn kiện, nhưng gã đồng ý trước tiên có thể nộp tiền bảo lãnh cho Lão Dương.
Bọn Tiêu Bắc đương nhiên sẽ không cần gã nộp tiền bảo lãnh cho Lão Dương, tự dưng lại nợ ân huệ người khác, Tiếu Hoa đã sớm xử lý mọi sự thỏa đáng, Lão Dương rất nhanh được mang đến EX.
“Lão Dương.” Tiêu Bắc bảo ông ngồi xuống, cho ông uống trà định thần, thấy Lão Dương vẻ mặt uể oải, bèn an ủi ông không cần lo lắng.
“Tiêu Bắc, là tôi hại cậu, cậu… có phải đã đồng ý Diêu Chính Thành chuyện gì rồi không?” Lão Dương giậm chân, “Cậu không được đồng ý với tên đó, tên đó không phải người tốt, sẽ hủy đi tương lai của cậu!”
“Yên tâm đi lão Dương!” Tiêu Bắc vỗ vỗ tay ông, “Cháu sẽ cẩn thận xử lý, tên đó không thể làm gì được cháu đâu, chú đừng suy nghĩ vẩn vơ.”
“Nhưng.” Lão Dương còn muốn khuyên, lại áy náy, ông đã gửi gắm toàn bộ tâm huyết về vũ đạo của mình vào Tiêu Bắc, sao có thể khiến cậu đi mạo hiểm.
“Lão Dương à, chú cứ an tâm đi!” Phong Tiểu Vũ đi tới khuyên nhủ, cùng Domi đưa ông về nhà, nói huyên thuyên một đống để ông giải sầu. Sau khi về đến nhà còn nói với bà xã lão Dương đang lo lắng rằng đây chỉ là sai lầm của cảnh sát mà thôi, chuyện nhỏ rất nhanh có thể giải quyết.
Lão Dương trong lúc ở nhà miên man suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Tiêu Bắc, bảo ông trước tiên cứ bình tĩnh một thời gian, ngẫm lại vợ con trong nhà.
Không nhắc tới lão Dương sốt ruột phát cáu cộng thêm hối hận năm xưa hồ đồ không biết chọn bạn mà chơi.
Trong phòng ngủ của Tiêu Bắc ở EX.
Lam Minh nằm ì trên giường, nhìn Tiêu Bắc đang thay quần áo, chậm rãi nói, “Ta nói này Bắc Bắc, ngươi chuẩn bị đi thi sắc đẹp hả, có cần mặc đẹp như vậy không.”
“Tôi thích thì tôi mặc thôi.” Tiêu Bắc quay đầu lại nhìn Lam Minh, “Là tại tôi đẹp trai thôi!”
Lam Minh bật cười, tiến tới đứng sau lưng Tiêu Bắc, cúi đầu gác cằm lên vai cậu nhìn vào gương, “Hai ta kỳ thật rất xứng đôi, ngươi có phát hiện ra không?”
Tiêu Bắc nghiêm túc chống cằm nhìn vào gương, “Nhìn không ra.”
Lam Minh híp mắt lại, đột nhiên giơ tay ngắt mông Tiêu Bắc một cái.
“Cút!” Tiêu Bắc xoay người tung cước đá hắn.
“Chiêu này học ở đâu?” Lam Minh thấy chiêu thức liên hoàn này thì liền giật mình, Tiêu Bắc còn học võ nữa sao?
“Trong Vũ Dạ tập có…” Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, thì cảm thấy toàn bộ mặt đất run ầm ầm.
“A!” Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, “Quên mất, chiêu này là cú đá chấn động.”
Tiêu Bắc giả vờ tính ngày, khẽ nhíu mày, “Hm… việc biểu diễn thương mại này không phải nói đi là đi được, tôi phải trở về tính toán thời gian sắp xếp hành trình. Mặt khác, vở kịch mới của chúng tôi sắp phải diễn, tôi sợ không cách nào rút ngắn thời gian sớm hơn được.”
“Không sao!” Diêu Chính Thành nhịp ngón tay, “Tôi có thể chờ cậu một tháng!”
Bọn Lam Minh đều dừng việc ăn, trong óc đồng loạt hiện lên một suy nghĩ —— Tên nhãi này khẳng định không có lòng tốt! Chỉ vì cần Tiêu Bắc mà lại đẩy dời đi một tháng, làm vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, bấy nhiêu tiền đó mời nghệ thuật gia khác không được à?!
Tiêu Bắc đương nhiên cũng nghe được, cũng đồng dạng hoài nghi, nhưng cậu lại rất trầm tĩnh, “Nói như vậy… tôi sẽ trở về suy xét, sẽ mau chóng đưa cho ngài câu trả lời thuyết phục.”
“Tốt tốt!” Diêu Chính Thành lập tức đồng ý, nhanh chóng bảo phục vụ mang thức ăn lên.
Bạch Lâu thấy đã tới lúc, bèn giơ tay nhéo Cổ Lỗ Y đang phồng má nhai nhóp nhép đọc mạn họa một cái.
Cổ Lỗ Y từ trong balo lấy ra điện thoại di động, píp píp píp bấm số, gọi điện cho Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc đang xấu hổ không biết lúc ăn thì nên nói gì với Diêu Chính Thành, chợt nghe được tiếng điện thoại vang, đồng thời nghe được Lam Minh truyền ý thức tới —— Tìm cơ hội chuồn đi!
Tiêu Bắc ngầm hiểu, tiếp điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng hôn của Cổ Lỗ Y, “Chụt ~ ái cưng ái cưng.”
Tiêu Bắc bật cười, “Được, cưng ngoan không được phá phách, anh sẽ lập tức trở về.”
Diêu Chính Thành ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc, có chút khó hiểu, Tiêu Bắc giống như đang dỗ dành trẻ con.
Tiêu Bắc có chút áy náy nói với Diêu Chính Thành, “Thật xấu hổ, ngài Diêu, nhà tôi có một số việc phải mau chóng trở về, bữa cơm này không thể ăn, đành phải…”
“Không sao không sao, lần sau còn có cơ hội.”
Tiêu Bắc đứng lên, “Tốt lắm, tôi sẽ mau chóng đưa cho ngài câu trả lời thuyết phục.”
“Được được, tôi chờ tin tốt từ cậu!” Nói xong, tự mình đưa Tiêu Bắc ra ngoài.
Lam Minh cũng vác balo đi trước, để Khế Liêu và Bạch Lâu ở lại chờ.
Chỉ chốc lát sau, Diêu Chính Thành tiễn Tiêu Bắc xong trở về tiếp tục ăn, vừa móc điện thoại ra bấm một dãy số.
Bạch Lâu nhớ kỹ tiếng ấn bàn phím, suy ra dãy số, chuẩn bị trở về đối chiếu xem đối phương là ai.
“Ừ.” Trên mặt Diêu Chính Thành lộ ra một nụ cười, gật đầu, nói với người bên kia điện thoại, “Cậu ta không thể không đồng ý, lão Dương là tử huyệt, lần này nhất định phải nắm chặt cây tiền này.”
.