Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 90 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
“Trở về điều tra du thuyền đó một chút.” Lam Minh cùng Tiêu Bắc đi về: “Tôi thấy hắn không cũng phải thương nhân bình thường gì đâu.”
Tiêu Bắc nhíu mày, xoay người đối mặt Lam Minh, tới gần, ngửa mặt, cũng sắp miệng đối miệng .
Lam Minh bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ, bất quá lập tức hớn hở, cũng nhướn người tới: “Bắc Bắc…”
“Cá ngừ!” Tiêu Bắc đột nhiên nhéo má Lam Minh: “Anh ăn sandwich cá ngừ mà cũng không chừa cho tôi? Tôi đang rất đói đó!”
Khóe miệng Lam Minh giật giật, vô lực nhìn Tiêu Bắc.
Lúc này, khóa ba lô trên lưng hắn mở ra. Cổ Lỗ Y thò đầu giơ lên một cái sandwich cá ngừ hồi nãy Bạch Lâu kín đáo đưa cho nó, còn chưa đụng vô, đặc biệt giữ lại cho Bắc Bắc.
“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc cầm miếng sandwich hôn Cổ Lỗ Y một cái, sau đó bẻ sandwich thành hai phần _ Cổ Lỗ Y một phần, mình một phần, bắt đầu ăn.
Lam Minh nheo mắt nhìn thật lâu, đột nhiên đem ba lô giao cho Tiêu Bắc, nói: “Quay lại ngay!” Nói xong, nhoáng cái chạy mất .
Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y hai mặt nhìn nhau, không hiểu rồi tiếp tục ăn.
Chờ Tiêu Bắc ăn xong nửa cái sandwich thì thấy Lam Minh đã chạy về, trên tay cầm một đống Sandwich cá ngừ: “Bắc bắc! Muốn hôn toàn thân được không?”(TK: Lam ca à =.= )
Tiêu Bắc sau khi kinh ngạc thở dốc thì trực tiếp thưởng hắn một cước sau đó cầm một cái, cho Cổ Lỗ Y vài cái, còn đâu mang về nhà _ Lát nữa phải bảo Long Tước cầm cho đám Long bảo bảo ăn mới được.
Đương nhiên, vụ hôn toàn thân mà Lam Minh muốn cũng ngâm nước nóng, Tiêu Bắc đồng ý “đá” hắn toàn thân.
Mọi người Ex lè lưỡi _ Tiêu Bắc càng ngày càng hung dữ.
Không lâu sau, Khế Liêu cùng Bạch Lâu về tới, nói sau khi Diêu Chính Thành gọi điện thì không liên lạc với ai nữa, sau khi vội vàng ăn cơm thì rời đi. Bất quá có một chuyện bọn họ có thể khẳng định, chính là lần này thật sự Diêu Chính Thành coi Tiêu Bắc là cây rụng ra tiền .
“Cây rụng ra tiền?” Tiêu Bắc lần đầu tiên nghe thấy từ này, liền hỏi: “Hắn nói tôi là cây rụng tiền?”
“Đúng vậy!” Bạch Lâu gật đầu, hỏi Khế Liêu: “Hắn nói vậy phải không?”
“Ừh.” Khế Liêu cũng gật đầu: “Không sai, tôi cũng nghe thấy .”
“Không quá hợp lý!” Phong Danh Vũ ngồi một bên giúp Tiểu Ái quấn len, nghi hoặc lắc đầu: “Nói thật, giá trị tính nghệ thuật của Tiêu Bắc cao hơn giá trị buôn bán rất nhiều, cũng không thể kiếm nhiều tiền, phạm vi của vũ kịch vốn rất nhỏ.”
“Nếu coi Bắc Bắc là người thì giá trị đúng là rất nhỏ, nhưng nếu là Đại Tế Ti…” Hi Tắc Nhĩ chống cằm suy nghĩ.
“Vậy thì quả thực là thịnh yến của ma vật!” Lam Minh lắc đầu liên tục: “Chẳng lẽ hắn là vì thân phận Đại Tế Ti của Bắc Bắc?!”
“Cũng có khả năng!” Tiếu Hoa nghĩ nghĩ: “Chúng ta chia nhau điều tra, nhưng tuyệt đối không thể để Bắc Bắc lên thuyền!”
“Phân công thế nào?” Tiêu Bắc kỳ thật rất muốn giúp đỡ một chút, án kiện lần này quan hệ đến lão Dương, nói cách khác đây vốn là chuyện của cậu. Mọi người bận rộn, mình cũng không thể chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
“Khách khí với bọn tôi làm gì.” Lam Minh vỗ vỗ Tiêu Bắc: “Nghỉ ngơi nhiều chút, cậu vừa mới khỏi bệnh đó.”
Tiêu Bắc bị hắn nhắc nhở mới nhớ tới chuyện cha Lam Minh, càng khiến cho việc này thêm vào một tầng quỷ dị… Đến tột cùng là có quan hệ gì nhỉ?
“Tôi và Cảnh Diệu Phong phụ trách điều tra những người có làm ăn với Diêu Chính Thành.” Tiếu Hoa phân công cho mọi người: “Lam Minh và Khế Liêu phụ trách thăm dò người bên cạnh hắn, còn có để ý bọn họ có thể đem chứng cứ giấu ở đâu. Nếu như chúng ta có thể trộm về tất cả những chứng cứ năm đó thì án kiện của lão Dương coi như xong, quan trọng là phải có chứng cớ!”
Mọi người gật đầu.
“Hắn muốn lợi dụng tôi dẫn yêu ma lên thuyền?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hắn là con người, muốn tìm yêu ma làm cái gì?”
“Chuyện này bọn tôi vẫn đang điều tra.” Cảnh Diệu Phong thu hồi tài liệu: “Dù sao vẫn còn nhiều thời gian.”
“Đúng vậy Bắc Bắc.” Bạch Lâu nói: “Cậu cứ đi ăn chút gì trước đã, lát nữa nói tiếp.”
“… Ăn cái gì.” Tiêu Bắc đứng lên, khoác balo chạy ra ngoài: “Tôi đi tìm Lam Minh.”
Cổ Lỗ Y chui vào balo, đi cùng.
Mọi người nhìn nhau cười… Tiêu Bắc tuy cả ngày ngoài miệng hô đánh giết nhưng kỳ thật rất quan tâm Lam Minh.
Quả nhiên, Tiêu Bắc tìm thấy Lam Minh trong nhà hàng hắn thích nhất
Lam Minh đang ăn há cảo.
Tiêu Bắc đi qua, ngồi xuống cạnh hắn, gọi hai chén há cảo và một ít điểm tâm.
Lam Minh tiếp tục ăn. Tiêu Bắc ngồi chờ chén của mình, nhắm trúng cơ hội thò muỗng múc một miếng trong chén Lam Minh đút cho Cổ Lỗ Y, định lấy tiếp thì bị Lam Minh chặn lại.
“Keo kiệt, lát nữa trả lại anh không được sao.” Tiêu Bắc ngậm thìa.
Lam Minh nhìn cậu một lát, thở dài rồi múc một miếng cho Tiêu Bắc. Tiêu Bắc cười hì hì, há miệng ăn, vỗ vỗ Lam Minh.
Hai người ăn một bữa cơm, tâm tình cũng tốt lên không ít. Sau khi về đến nhà, Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y đi tắm, Lam Minh ngồi dưới lầu cùng Khế Liêu nghiên cứu cách đột nhập vào công ty Diêu Chính Thành.
Tiêu Bắc đang tắm thì cửa mở ra, Lam bay vào: “Bắc Bắc, ta cũng muốn tắm.”
“Lam?” Tiêu Bắc lấy bàn chải, để Lam nằm lên thành bồn. Cổ Lỗ Y ôm chai sữa tắm qua, ngồi trên mớ long lân sáng bóng của Lam phụ Tiêu Bắc tắm rửa cho hắn.
“Cậu sẽ không giận Lam Minh chứ?” Lam đột nhiên hỏi Tiêu Bắc.
“Sẽ không, sao có thể chứ.” Tiêu Bắc cười cười, vỗ đầu Lam.
“Hắn hận cha mình là có nguyên nhân !” Lam nói.
Tiêu Bắc nhìn hắn, cười cười: “Tôi biết, cha hắn hại chết mẹ hắn, còn xem hắn như thế thân mà bồi dưỡng, hắn hận là phải !”
“Không chỉ vậy!” Lam nghiêm túc nói: “Cậu có biết không, vì để Lam Minh trở nên cường đại, cha hắn dùng trăm phương ngàn kế tìm những thứ Lam Minh yêu quý, sau đó ngay trước mặt hắn phá hủy tất cả! Mặc kệ đó là người, hay chỉ là một con vật nhỏ.”
Tiêu Bắc cả kinh, mở to hai mắt nhìn Lam, trong lòng tự nhủ trên đời này sao lại có thể có loại phụ thân biến thái như vậy!
“Lam Minh rất quan tâm cậu, sợ hắn đánh chủ ý lên cậu nên mới tức giận.” Lam gác đầu lên thành bồn tắm: “Cậu đừng trách hắn nổi giận với cậu.”
Tiêu Bắc chà râu cho hắn, gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi.”
“Đúng rồi…” Tắm rửa xong, Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lam, vì sao cha Lam Minh nói với tôi hắn luôn ở bên cạnh tôi?”
“Bởi vì trên người ta và Lam Minh có máu của hắn!” Lam chần chờ một chút, thấp giọng trả lời: “Chúng ta vĩnh viễn đều thoát không khỏi khống chế của hắn… Trừ phi Lam Minh trở nên cường đại, cường đại đến mức có thể hoàn toàn thôn phệ cha hắn! Khi đó, Lam Minh mới thật sự trở thành kẻ đứng đầu chúng thần, mà cha hắn cũng vĩnh viễn biến mất! Đây chính là “tình yêu” hắn lưu cho chúng ta, vĩnh viễn không chia lìa.”