Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 91 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y tắm xong, túm Lam đang lười biếng nằm trong bồn tắm ra, dùng khăn tắm lau khô cho hắn.



Lam có vẻ phấn chấn, một thân long lân màu lam bóng loáng, thoải mái lượn lờ giữa không trung bay tới bay lui, trong miệng còn lẩm nhẩm quái điệu ai nghe cũng không hiểu. Cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy tạo ra mấy cơn gió nhẹ, thổi trúng Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y, cực kì thoải mái.



Tiêu Bắc mặc áo ngủ, nghiêng người nằm trên giường, đùa với Cổ Lỗ Y nằm ngửa phanh bụng trên giường.



Cổ Lỗ Y có vẻ rất sợ nhột, bị Tiêu Bắc chọt chọt mấy cái liền lật qua lật lại cười khanh khách, cái đuôi hất lên hất xuống.



Tiêu Bắc vừa trêu chọc nó vừa mở TV. Kênh tin tức vẫn còn đang đưa tin mấy vụ giết người vì tình. Kênh địa phương còn đặc biệt mở một chuyên đề, dạy những cặp tình nhân trẻ phải bao dung thế nào thế nào, còn mời chuyên gia tâm lý học tới giảng giải, phân tích những khía cạnh của tình yêu.



Tiêu Bắc nghe họ nói chuyện, vừa với lấy đĩa bò lúc lắc trên bàn đút cho Cổ Lỗ Y. Đang có chút buồn ngủ đột nhiên từ trong TV truyền ra một tiếng hét.



Tiêu Bắc giật mình, tâm nói buổi toạ đàm biến thành phim bộ từ hồi nào vậy? Ngẩng lên nhìn thì thấy camera lắc mạnh, hiện trường một mảnh hỗn loạn, còn có người hô: “Có người chết, mau gọi xe cứu thương. Không được chụp hình chèn quảng cáo vào ngay.”



Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn trong màn hình TV một mảnh hỗn loạn, trong lòng tự nhủ chuyện gì vậy?



“Chết rồi!” Cổ Lỗ Y hình như thấy được cái gì, gặm thịt bò chỉ vào TV, thì thầm với Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc khẽ nhíu mày: “Cưng nói cặp tình nhân được mời đến buổi toạ đàm đánh nhau, người nam đâm chết người nữ?”



Cổ Lỗ Y gật đầu.



Lúc này, cửa phòng mở ra, Lam Minh đi đến: “Còn chưa ngủ?”



“Lam Minh, anh coi tin tức chưa?”



“Tin tức gì?” Lam Minh đi tới xem, nhưng lúc này hình ảnh hỗn loạn đã biến thành quảng cáo.



Tiêu Bắc mở kênh khác, những kênh khác cũng không chiếu nữa, chỉ là một vài tiết mục thông thường.



“Hết chiếu rồi.” Tiêu Bắc buông điều khiển: “Lát nữa tôi lên mạng tìm thử, chắc chắn sẽ có người quay lại, oanh động như vậy mà.”



Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lam Minh bắt máy: “Cảnh Diệu Phong!”



Tiêu Bắc chạy tới nghe cùng.



“Đã xảy ra chuyện, mau đến đài truyền hình. Lại có người chết, lần này toàn bộ quá trình đều được đài truyền hình quay lại, có khả năng tìm được chút manh mối.”



“Tới ngay.” Lam Minh cúp điện thoại, kéo Tiêu Bắc đi: “Từ từ, tôi thay đồ đã!” Tiêu Bắc chạy về phía tủ quần áo. Lam Minh muốn nhìn lén, mon men tới gần tủ quần áo, đột nhiên ‘ ba’ một tiếng… Cổ Lỗ Y ôm lấy mặt hắn.



“A!” Lam Minh khó khăn gỡ Cổ Lỗ Y xuống, Tiêu Bắc đã mặc quần vào bắt đầu cài áo nút sơ mi. Lam Minh thẹn quá hoá giận, túm Cổ Lỗ Y đang đắc ý dào dạt thay đồ cho nó.



Sau khi thay xong, Lam Minh kéo Tiêu Bắc nhảy ra ngoài cửa sổ, ngồi trên lưng Sphinx đang chờ.



“Hai người cũng đi?” Tiêu Bắc hỏi.



“Bọn tôi cũng đi.” Hi Tắc Nhĩ cùng Bạch Lâu lấy tốc độ cực nhanh bay hai bên.



Sphinx nhanh chóng đuổi theo.



Mọi người tới gần đài truyền hình, Sphinx về trước, lưu lại mọi người đi vào toà nhà thu hình.



Xe cảnh sát vừa mới đến, Cảnh Diệu Phong Chính từ trong xe cảnh sát bước xuống, nhìn thấy mọi người thì đi tới cùng lên lầu.



Đến đại sảnh, khách quý cùng chuyên gia đều đang tập trung trong phòng nghỉ nhìn ra ngoài. Nhân viên nhà đài trấn an mọi người, sắp xếp không tệ. Thi thể nữ sinh nằm trên mặt đất, nam sinh quỳ một bên khóc to, mọi người ai cũng không dám lại gần cậu ta.



Cảnh Diệu Phong đi vào, đến cạnh nam sinh kia : “Đưa tay ra sau, tôi là cảnh sát.”
“Được.” Tiêu Bắc rất phấn khích, mở ba lô tìm máy ảnh kỹ thuật số. Cổ Lỗ Y ngáp một cái bay ra, ngồi lên vai Tiêu Bắc dụi mắt _ buồn ngủ.



Lam Minh thừa dịp nó không chú ý, giật đuôi nó.



“Cô” Cổ Lỗ Y giật mình trốn vào ngực Tiêu Bắc, bất mãn nhìn Lam Minh.



Tiêu Bắc cũng trừng Lam Minh _ anh bao nhiêu tuổi mà còn bắt nạt nó!



Lam Minh cười cười: “Tiêu Bắc, dẫn theo Cổ Lỗ Y đi tham quan Địa ngục có thể ăn cơm miễn phí đó, nói không chừng còn có thể miễn phí lấy một tặng một.”



“Tại sao?” Tiêu Bắc không hiểu.



“Ừh, không sai.” Hi Tắc Nhĩ cũng gật đầu: “Bởi vì Cổ Lỗ Y là bạch long, bạch long ở Địa ngục được hưởng lễ ngộ cao nhất, cả Địa ngục đều do tổ tiên của nó chống đỡ. Lát nữa tốt nhất không nên để Lucifer gặp nó, nếu không hắn sẽ động kinh đó.”



“Động kinh?” Tiêu Bắc khó hiểu, Cổ Lỗ Y cũng oai quá ha.



Hi Tắc Nhĩ đi tới trước cửa Địa ngục, hai mắt nhìn vào cửa. Trên cửa xuất hiện thiết bị quét võng mạc, sau khi xác nhận thân phận cửa chính mở ra, đằng sau là một thang máy.



Tiêu Bắc nhìn mọi người.



Lam Minh cười khan hai tiếng: “U, quét võng mạc à! Mấy năm nay Lucifer cũng rất cập nhật thời thế đi.”



Đi vào thang máy, lại rơi xuống. Tiêu Bắc đột nhiên có chút suy nghĩ cứ vậy mài xuống tiếp có khi nào sẽ đến trung tâm trái đất luôn không?



Đang miên man suy nghĩ, cửa chính ầm ầm mở ra…



Cảm tượng hiện ra trước mặt làm Tiêu Bắc trợn mắt há hốc… bọn họ đang đứng trên một sườn núi, trước mặt là một toà thành thật lớn.



Khắp thành được thắp đèn sáng trưng, ngựa xe như nước, trên đầu là bầu trời đầy sao, căn bản chính là một toà thành về đêm! Đương nhiên, toà thành này có chút hơi hướm khoa học viễn tưởng, còn có tàu phi hành vân vân.



Bốn phía thành phố mênh mông này có vài thứ đặc biệt nổi bật, những cây trụ màu trắng vươn thẳng về phía chân trời, có chút giống xương sườn…



“Là nó?” Tiêu Bắc hỏi Hi Tắc Nhĩ.



Hi Tắc Nhĩ gật đầu: “Không sai, xương bạch long chống đỡ Địa ngục.” Nói xong, dẫn bọn Tiêu Bắc xuống.



“Này.” Tiêu Bắc giữ chặt Lam Minh: “Người đã chết đều đến nơi này sống tiếp à?”



“Ừh, sống trên nhân thế cả đời, sau khi chết thì đến sống ở Địa ngục cả đời, sống hết lại đến nhân thế sống cả đời, cứ vậy mà tuần hoàn.” Bạch Lâu nói: “Chỉ là khi rời khỏi Địa ngục thì sẽ mất đi trí nhớ, giống như bắt đầu lại.”



” Vậy sao…” Tiêu Bắc cảm thấy thần kỳ.



“Lucifer ở trong hoàng cung.” Sau khi Hi Tắc Nhĩ vào thành thì một cỗ xe ngựa màu đen dùng ngựa đen để kéo dừng trước mặt nó.



Một thân ảnh nho nhỏ màu đen nhảy xuống, hành lễ với Hi Tắc Nhĩ: “Thiếu gia, ngài đã về rồi.”



“Cậu có nhà không?”



“Có, bệ hạ đang ở trong hoàng cung… A!” Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lam Minh, mừng rỡ: “A! Lam Minh điện hạ!”



Lam Minh nhíu mày nhìn hắn một cái hắn: “Tạp Mậu, ngươi vẫn còn làm quản gia cho Lucifer?”



“Lam Minh điện hạ đã lâu không gặp.” Kẻ gọi Tạp Mậu Cái có vẻ vô cùng cao hứng, nhanh chóng mời mọi người lên xe. Lúc nhìn thấy Tiêu Bắc hắn lại hít một hơi, nhìn thấy Cổ Lỗ Y, tiếp tục hít một hơi nữa, tựa hồ lớn tuổi rồi nên kích thước phổi cũng lớn theo.



Tạp Mậu vừa đóng cửa vừa hô to với gã đánh xe: “Mau! Mau trở lại hoàng cung, có khách quý đến, bệ hạ nhất định sẽ rất vui!”