Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 93 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
“Vũ dạ tập!” Tiêu Bắc cầm tài liệu lên, nhìn xấp ảnh được kẹp trong tài liệu, trên hình hiển nhiên là một ít vật phẩm đấu giá. Vào đêm khai mạc của hành trình trên thuyền sẽ cử hành một buổi tiệc đấu giá, mà trong số những vật phẩm đấu giá chính là một quyển Vũ dạ tập.
Tiêu Bắc đối với hình dạng của Vũ dạ tập rất quen thuộc, trên tay cậu đã có vài cuốn. Mỗi một cuốn Vũ dạ tập cơ bản đều giống nhau, chỉ là trang trí quyển trục và dây cột có chút bất đồng… Cái này hình như là đồ thật.
“Không chỉ có Vũ dạ tập.” Bạch Lâu chỉ vào những món đấu giá phẩm khác nói: “Còn có ác ma chi thư, vong linh thư, chiêu hồn dẫn… Nếu như những món đấu giá này đều là đồ thật thì sẽ có vô số ác ma muốn lên du thuyền .”
“Chỉ là vì sao Diêu Chính Thành lại muốn triệu tập yêu ma… Hắn không sợ trên thuyền xảy ra đại loạn sao?” Phong Tiểu Vũ không hiểu .
“Nhìn kĩ coi những bảo bối đó được để ở đâu .” Khế Liêu chỉ chỉ ảnh.
Tiểu Vũ cùng Tiêu Bắc dí sát mặt vào nhìn thì thấy toàn bộ đều được đặt trong những chiếc hộp thuỷ tinh tinh xảo.
“Hộp?” Tiêu Bắc xem mọi người: “Hộp này thì sao?”
“Cái này không phải hộp bình thường.” Lam Minh giải thích cho cậu: “Là ma rương, ma rương là vật phẩm thuộc về đại ác ma, mỗi ma rương đều cần một mật mã hoặc một chìa khóa riêng mới có thể mở ra. Nếu như không có những thứ đó thì chỉ có thể dùng ma lực chuỳ đập nát nó ra.”(nôm na là ‘búa phép’)
“Ma lực chùy?” Tiêu Bắc nghe tên cảm thấy hẳn là thứ gì đó rất thú vị, liền hỏi: “Là búa à?”
“Ma lực chùy cần tề tụ ma lực của cả trăm hoặc là cả ngàn ác ma mới có thể hình thành… Lợi dụng hấp ma thạch, hút lấy toàn bộ linh lực cùng ma lực của ác ma cấp thấp, chuyển hóa thành chùy.” Cảnh Diệu Phong nói, lắc đầu: “Nhưng tất cả những ác ma bị hút ma lực cùng linh lực đều sẽ chết.”
“A? !” Tiêu Bắc khẩn trương: “Vậy các anh đừng đi!”
“Hấp ma thạch không ảnh hưởng đến chúng ta, yên tâm đi.” Lam Minh vỗ vỗ Tiêu Bắc: “Đối với phần lớn Thần Ma có suy nghĩ đều không hiệu quả, chỉ có loại ác ma vô thức, hoặc là ác ma cấp thấp mới có hiệu quả!”
“Vô luận ra sao lần này xem ra Diêu Chính Thành đã đổ hết cả vốn liếng ra rồi.” Long Tước xếp lại tư liệu: “Kẻ này dã tâm bừng bừng rất nguy hiểm.”
“Chúng ta có nên đi không?” Tiêu Bắc hỏi: “Nếu có Vũ Dạ Tập thật thì cũng đáng để mạo hiểm, ít ra vẫn tốt hơn rơi vào tay đám yêu ma quỷ quái không rõ lai lịch.”
“Đúng vậy, có liên quan đến Vũ Dạ Tập, huống chi trốn được mùng một cũng không trốn được 15.” Long Tước nhướn mi: “Hơn nữa, nếu là trên biển chúng ta chưa chắc sẽ thua, bởi vì có một trợ giúp cực mạnh!”
” Trợ giúp cực mạnh?” mọi người mờ mịt nhìn hắn.
“A!” Hi Tắc Nhĩ đột nhiên vỗ tay: “Poseidon!”
“Đúng rồi.” Bạch Lâu cũng hiểu ra: “Nếu đánh nhau trên biển, chúng ta có Hải Thần hỗ trợ, không lý nào không thắng !”
“Ta đi liên lạc với Poseidon, hỏi xem hắn có rảnh không.” Hi Tắc Nhĩ chạy đi mở máy tính.
Tiêu Bắc khó hiểu: “Hi Tắc Nhĩ, cậu dùng máy tính liên lạc với Poseidon kiểu nào?”
Khế Liêu ngồi phía sau bọn họ, thính giác của hắn rất tốt, lời của Poseidon nghe được nhất thanh nhị sở. Hắn quay sang nhìn Tiếu Hoa bên cạnh đang chăm chú thưởng thức vũ kịch, chuẩn bị cho dự thảo ngày mai, hoàn toàn không có chú ý tới mình đang nhìn hắn.
Lam Minh không nói chuyện.
Poseidon thay đổi chủ đề: “Lại nói, có rảnh thì tìm ta, ta sẽ dẫn bọn ngươi đi xem nhân ngư múa, rất đẹp đó, Tiêu Bắc nhất định sẽ thích.”
“Ta cũng muốn nghe nhân ngư hát.” Lam Minh đột nhiên nói: “Trước kia từng nghe qua một lần, rất hay. Khó trách người đi trên biển nghe thấy tiếng hát của nhân ngư đều sẽ bị lạc.”
“Sau này chỉ sợ không nghe được nữa.” Poseidon khẽ thở dài.
“Vì sao?” Lam Minh khó hiểu.
“Ai, gần đây nhân ngư càng ngày càng hiếm.” Poseidon lắc đầu: “Rất nhiều sinh vật trân quý dưới nước đều bị tuyệt tích, hiện tại hậu đại của những trân thú kia sinh ra đều giao cho ta nuôi ở Hải Long cung, sợ bị bắt đi. Nhân ngư xinh đẹp biết ca hát chỉ còn cực ít , đều bị hại chết.”
“Bị loài người?”
“Còn có thể là ai?” Poseidon bất mãn: “Loại động vật yếu ớt đưa vào vũ khí lấy việc bắt giết những sinh vật khác làm thú vui, có lúc ta còn cảm thấy phụ thân ngươi lúc đó tiêu diệt hết bọn họ là đúng, loại sinh vật tham lam…”
Nói đến đây, Poseidon đột nhiên cảm giác thấy Lam Minh đang tức giận, lập tức ngậm miệng chuyển chủ đề: “Nhưng vậy thì quả thực có hơi cực đoan, một số nhân loại rất đáng yêu. Nói lại nhớ Lam Minh, ngươi cùng bằng hữu của ngươi đều có thân phận không nhỏ, sao lại muốn ở lại nhân thế mở văn phòng thám tử, làm loại công việc nhàm chán này?”
“Rất thú vị.”
“Ngươi chỉ là muốn giết thời gian thôi.” Poseidon thần sắc nghiêm túc: “Ngươi buồn chán một ngàn năm nên buồn chán đến hồ đồ rồi sao? Đừng quên ngươi là thân phận gì.”
“Tóm lại ngươi muốn nói cái gì?” Lam Minh không vui.
“Gần đây lực lượng hắc ám ngày càng cường thịnh, đã bắt đầu ảnh hưởng Hải dương cùng Minh giới. Ta không thể liên lạc với Michael, nghe nói gần đây hắn rất bận, phỏng chừng cũng là vì lực lượng hắc ám quấy rầy.” Poseidon nhìn Lam Minh: “Từ sau khi Hắc ám chi môn bị mở ra, thế giới này cũng đã phát sinh biến hóa nghiêm trọng. Ngươi còn nhớ lời tiên đoán trước khi chết của phụ thân ngươi không?”
Sắc mặt Lam Minh khẽ biến.
“Thế giới này, có ngày cũng sẽ có đêm, đừng tưởng rằng ánh sáng chiếm cứ thật lâu thì bóng tối sẽ không đến… kết thúc một ngàn năm hắc ám, đổi về một ngàn năm ánh sáng, một ngàn năm sau… hắc ám sẽ sống lại, và cũng hoàn toàn nuốt chửng ánh sáng.”
Lo lắng trong lòng Lam Minh cũng dần tăng lên _ đúng vậy, từ khi Tiêu Bắc vô thức đánh thức mình, sau đó là sự tụ tập của những vật chất hắc ám, còn có ác ma bị lạc tâm trí, hết thảy hết thảy, tựa hồ cũng biểu thị hắc ám đang sống lại. Mà chuyện làm Lam Minh đặc biệt để ý chính là… người kia tiến nhập vào mộng cảnh của Tiêu Bắc… Chẳng lẽ hắn cũng đang chuẩn bị sống lại? Không có khả năng! Dù có thì hắn cũng tuyệt không cho phép!
———————
Trangki : Cảm giác khi beta quyển 12 là…………….. mệt muốn chết, dài quá lòi cả mắt :v
Chuongco: ai nha. cực choa anh rùi ~~~~ mọi ng dành 1 tràng pháo tay choa Trangki nào :)) *vỗ tay lẹp bẹp*