Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 94 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Vũ kịch của nhóm Tiêu Bắc rất thành công, lượng fans của Tiêu Bắc cũng tăng lên không ít, còn có rất nhiều nữ sinh trước kia không thích vũ kịch lắm thì lúc này vì mê luyến Tiêu Bắc mà trở nên hứng thú với vũ kịch. Truyền thông cũng bắt đầu đưa tin trên diện rộng, điện thoại hẹn phỏng vấn gọi tới không ngừng, chỉ có điều Tiêu Bắc vẫn một mực im lặng. Tiếu Hoa cũng rất biết xử lý, từ chối hết để tăng cảm giác thần bí cho Tiêu Bắc.



Mặt khác, nói gì thì nói Tiêu Bắc vẫn đang ở cùng bọn Lam Minh. Có mấy phóng viên có mắt mà không có tròng muốn lẻn vào chụp ảnh, bất quá đều bị bọn Khế Liêu hù cho chạy hết, còn la hét nói có ma gì gì đó, nhìn rất tức cười.



Lại qua mấy ngày, Tiêu Bắc nhận được thiệp mời Diêu Chính Thành gửi tới, nói là thời gian lên thuyền đã được định là buổi chiều ngày mai.



Mọi người gấp rút chuẩn bị và cũng bắt đầu an bài nhân thủ.



Tiêu Bắc và Tiểu Vũ là nhất định phải đi, vì an toàn của đoàn vũ kịch. Tiêu Bắc hỏi Diêu Chính Thành những thành viên khác trong đoàn có thể không đi hay không, bọn họ còn phải chuẩn bị biểu diễn không rảnh để đi.



Diêu Chính Thành đồng ý ngay, còn nói đã mời sẵn diễn viên chuyên nghiệp tuỳ Tiêu Bắc lựa chọn.



Mặt khác, Tiếu Hoa cũng lên thuyền, lấy thân phận là người đại diện của Tiêu Bắc. Tiếu Hoa còn mang theo Lam Minh và Khế Liêu làm bảo tiêu, Bạch Lâu là trợ lý. Sỉ Mị không muốn rời Tiểu Vũ nên cũng biến thành hình người đi theo.



Poseidon giả trang thành phú thương, trực tiếp lên thuyền. Hi Tắc Nhĩ giả làm cháu của hắn. Phong Danh Vũ cũng muốn đi, bất quá mọi người lại không cho. Đao Tù cũng bị bỏ lại để chiếu cố Tiểu Ái, Tiểu Ái sắp đến ngày sinh rồi .



Cảnh Diệu Phong chỉ huy cảnh sát biển, cùng Spinx phối hợp tác chiến. Nếu có rắc rối gì thì anh sẽ phụ trách chỉ huy và cứu người.



Long Tước thì âm thầm làm việc, hắn có cánh nên rất tiện, có thể bay theo du thuyền hoặc là đứng trên cột buồm _ vừa giữ liên lạc với bọn Tiêu Bắc vừa tiện tay kiểm soát tình hình.



Cổ Lỗ Y dĩ nhiên là bám dính Tiêu Bắc, trốn trong balo.



An bài xong hết, buổi chiều ngày thứ ba, mọi người lên đường đến cảng, quả nhiên… trước mặt là một chiếc du thuyền cực lớn.



“A…” Cổ Lỗ Y há to miệng muốn thò đầu ra xem, Tiêu Bắc đè nó lại, ý bảo _ ngoan ngoãn chút đi, không thể tùy tiện chui ra!



Biết Tiêu Bắc đến, Diêu Chính Thành tự mình cùng thư kí ra đón. Nhưng khi thấy Tiếu Hoa cũng tới thì sửng sốt: “Ông chủ Tiếu cũng tới à ? Vậy thì thật quá vinh hạnh cho tôi rồi .”



Tiếu Hoa cười cười: “Ông chủ Diêu, tôi không mời mà tới sẽ không gây phiền phức cho ông chứ?”



“Nào có nào có!” Diêu Chính Thành lắc đầu: “Mời còn không kịp, đến đến, mời lên thuyền.” Nói xong hắn dẫn mọi người lên thuyền, sau đó dặn dò _ nhổ neo!



Thuyền lập tức rời bến, Tiêu Bắc có chút nghi hoặc: “Không có khách khác sao?”



“Ha ha, khách thì phải đến tối mới có thể lên thuyền, hơn nữa bọn họ chỉ xuất hiện ở vùng biển quốc tế, rất nhiều người không muốn công khai thân phận.” Diêu Chính Thành nhiệt tình dẫn Tiêu Bắc đi dạo quanh thuyền. Tiêu Bắc nhìn một vòng, cảm thấy du thuyền này nói phức tạp kỳ thật cũng rất đơn giản, chẳng khác nào một khách sạn xa hoa hoặc trung tâm giải trí bỏ lên trên thuyền để ra khơi mà thôi.



Tiêu Bắc vẫn không hiểu, lăn qua lăn lại trên đất bằng không tốt sao mà lại phải chạy tít ra biển, lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn dễ bị say sóng nữa chứ.



Mọi người được an bài phòng Tổng Thống ở tầng trên cùng, vô cùng thanh lịch, toàn bộ thiết bị cũng rất xa hoa. Sau khi vào phòng sau, Bạch Lâu bắt đầu kiểm tra xung quanh, còn cài đặt kết giới phong bế cả gian phòng để tránh người ngoài có ý đồ nghe trộm.



Bất quá Diêu Chính Thành cũng không dùng thiết bị gì, phỏng chừng là hắn cảm thấy có dùng cũng vô dụng. Hắn đã dám mời Tiêu Bắc lên thuyền thì không có khả năng trước đó hắn không điều tra Tiêu Bắc và EX.



“Cảm thấy không.” Vừa mới ngồi xuống, Khế Liêu liền hỏi Lam Minh.



Lam Minh gật đầu: “Trên thuyền này có rất nhiều ma thần!”



“Thật sao?” Tiêu Bắc cũng ngồi xuống, bế Cổ Lỗ Y ra cho thông khí: “Cảm giác như thế nào?”



Lam Minh và Khế Liêu nhìn cậu, nửa ngày sau mới nói: “Chính là… không có cảm giác…”







Tiêu Bắc nghi ngờ không tin. Lam Minh và Khế Liêu cũng cảm thấy không vui nữa, hai người họ đã lừa Tiêu Bắc đến mức cái gì cũng không tin rồi !



“Đừng đùa nữa.” Tiếu Hoa cắt đứt mọi người: “Đã biết cái thuyền này có vấn đề rồi thì khi làm việc chúng ta cũng nên chú ý một chút. Bây giờ thì nghỉ ngơi trước đã, buổi tối còn phải biểu diễn!”



Mọi người gật đầu, chia nhau đi nghỉ ngơi.



Phòng Tổng thống rất lớn, để tiện liên lạc, tất cả mọi người ở cùng một chỗ.



Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y đi vào phòng ngủ, vừa mới vào phòng đã bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn _ biển rộng mênh mông xanh thẳm.



“Cổ Lỗ Y, có đẹp không?” Tiêu Bắc nhìn mặt trời lặn nhuộm vàng cả mặt biển hỏi Cổ Lỗ Y.



“Cô lỗ ~.” Cổ Lỗ Y lại có vẻ nghi hoặc, nhìn xung quanh, nghiêng đầu chỉ trỏ mặt nước.



Tiêu Bắc dán mặt vào cửa sổ hình tròn nhìn ra bên ngoài. Thuyền đi khá chậm, rẽ sóng cuồn cuộn, nhìn kỹ lại thì hình như dưới biển có vài đốm đen, nhưng nhìn không rõ lắm.


Cổ Lỗ Y cả kinh chui tọt vào ngực Tiêu Bắc.



Lam Minh thấy tiểu đông tây ỷ có Tiêu Bắc sủng nên coi trời bằng vung, vươn tay muốn đánh mông nó mấy cái, bất quá cổ tay bị Tiêu Bắc bắt lại. Tiêu Bắc có chút lo lắng ghé sát vào: “Lam Minh!”



“Sao?”



“Anh có cảm thấy mặt đất hơi lắc lư không?”



Lam Minh nghe xong ngẩn người, an ủi cậu: “Lắc lư cũng là chuyện bình thường, chúng ta đang ở trên biển mà. Có phải cậu bị say sóng không?”



“Không phải.” Tiêu Bắc nhíu mày nhìn mặt đất: “Giống như thứ gì đó đang bò lên thuyền, cảm giác rất có tiết tấu.”



“Thứ gì đó?” Lam Minh không rõ, nhưng nhìn thần sắc Tiêu Bắc không giống đang đùa, vừa muốn hỏi kĩ thì điện thoại trong túi áo rung lên.



Lam Minh lấy ra nghe, là Long Tước gọi.



Lúc này Long Tước đang ngồi trên đỉnh cột buồm, nhìn phía dưới, nói với Lam Minh: “Lam Minh, hình như có thứ gì đó trèo lên thuyền.”



Lam Minh nghe xong chau mày nhìn Tiêu Bắc, âm thầm kinh ngạc. Trực giác của Tiêu Bắc bắt đầu mạnh lên rồi, so với ma thần còn nhạy cảm hơn. Dù vậy Lam Minh cũng cảm thấy có chút quái dị, đánh rằnglinh lực của Tiêu Bắc rất mạnh nhưng tựa hồ hôm nay so với trước khi còn mạnh hơn, vừa nãy Khế Liêu cũng nói có cảm giác gì đó … vì đêm nay là đêm trăng tròn hay là vì hải vực này có vấn đề?



“Cái gì vậy?” Lam Minh hỏi Long Tước, Tiêu Bắc nghe thấy _ quả nhiên có thứ gì đó trèo lên thuyền liền dán tai vào nghe, Cổ Lỗ Y cũng dán cái mặt tí xíu vào nghe.



Long Tước cầm kính viễn vọng nhìn xuống, nhíu mày nói: “Tôi không thấy rõ là thứ gì, chỉ thấy mấy dấu chân màu đen lưu lại trên bong tàu… ẩm ướt, nhưng quả thật là từ trèo lên từ biển.”



“Là sao?” Lam Minh nghĩ nghĩ: “Ẩn thân ?”



“Có khả năng này.” Long Tước nói đoạn nhìn về phía đuôi thuyền: “Rất nhiều dấu chân tụ tập một chỗ!”



“Rất nhiều là bao nhiêu?” Lam Minh cảm thấy là lạ.



“Cậu đến chỗ cửa sổ nhìn thử đi, tôi bay ra phía sau xem. Không biết là cái gì, tóm lại bọn chúng đã lên thuyền rồi, các cậu chú ý đề phòng một chút.” Long Tước nói xong, cúp điện thoại, mở cánh bay lên, bay về phía đuôi thuyền… lúc này mới nhìn thấy dưới mặt biển có một cái bóng đen thui trải rộng bốn phía, tựa hồ có vô số cá lớn bơi quanh thuyền. Nhìn một hồi, Long Tước cảm thấy kỳ quái _ trong nước có bóng chứng tỏ cũng không phải ẩn thân thuật, là thực thể. Vậy sao lúc lên thuyền lại biến mất… chẳng lẽ là dùng thủ thuật che mắt nào đó?



Lam Minh và Tiêu Bắc lặng lẽ đi tới góc phía bắc đại sảnh, từ cửa sổ mạn tàu nhìn ra bên ngoài thì thấy dưới mặt biển màu xanh quả nhiên có một bóng đen lớn.Nhìn lại thân thuyền thì thấy trên boong phủ kín những điểm đen lấm tấm, dưới nước có cái gì đó!



“Lam Minh, mấy con cá đuôi dài đó là cái gì?” Tiêu Bắc chỉ vào boong tàu hỏi: “Có rất nhiều nha!”



“Cá đuôi dài gì?” Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.



“Chính là mấy con đang bò trên thuyền kia kìa, nhiều ghê, đầu cá, còn có bốn chân, đằng sau còn có đuôi rất dài…”



“Bắc Bắc…” Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc: “Tôi không thấy gì, chỉ thấy trên bong thuyền có mấy dấu chân.”



“Cô kỉ ~” Cổ Lỗ Y cũng lắc đầu với Tiêu Bắc, ý bảo mình cũng không thấy.



Tiêu Bắc có chút sửng sốt, cậu thấy rõ mà. Rất nhiều sinh vật cổ quái đang trồi khỏi mặt nước bò lên thuyền, còn đứng thành hàng rất chỉnh tề.



“Không cần sợ.”



Lúc này, sau lưng có người nói chuyện.



Tiêu Bắc và Lam Minh quay lại thì thấy là Poseidon cầm một ly Champagne, cười nhẹ đi tới: “Những thứ đó là kiến biển, trinh sát của ta. Mặc dù hình dáng có chút dọa người bất quá rất nghe lời, thông minh nhanh nhạy và hoàn toàn nghe theo lệnh của ta. Yên tâm đi, không cắn người đâu.”



“Người của ngươi à?” Tiêu Bắc và Lam Minh đều nhẹ nhàng thở ra. Lam Minh gửi tin nhắn vào cho Long Tước, là trinh sát của Poseidon, bảo hắn không cần lo.



“Ngài gọi chúng lên thuyền làm gì?” Tiêu Bắc không rõ.



“Chỉ là mai phục một chút thôi, cũng tiện thể tìm vài thứ.” Poseidon nhếch khóe miệng: “Bất quá bây giờ chưa phải lúc để tiết lộ thông tin cho các cậu.”



“Rốt cục ngươi đang muốn làm trò quỷ gì?” Lam Minh thấp giọng hỏi Poseidon: “Lần này không phải chỉ là là đến theo dõi và tham gia náo nhiệt đơn giản như vậy chứ? Poseidon, đừng nói ngươi đang lợi dụng chúng ta.”



“Đừng nói chắc chắn vậy chứ, ta cũng chỉ có ý tốt. Đương nhiên, cũng tranh thủ giải quyết chút chuyện.” Poseidon cười vỗ vai Tiêu Bắc: “Sở dĩ không nhìn thấy là vì ta đã dùng Hải Thần chú, bất quá ta thật không nghĩ tới chú pháp cũng không có tác dụng với cậu, xem ra truyền thuyết kia là thật.”



“Truyền thuyết gì?” Tiêu Bắc và Lam Minh trăm miệng một lời hỏi.



Poseidon thu lại nụ cười trên mặt, thấy xung quanh không có ai, hạ giọng nói: “Truyền thuyết về Hang quỷ biển, các cậu từng nghe chưa? Dưới vùng biển đó cất giấu một thứ không bình thường, là bí mật đó!”



—————–