Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 95 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
” Truyền thuyết Hang quỷ biển là cái gì?” Tiêu Bắc nghe xong liền theo bản năng kiểm tra thần sắc Lam Minh, đề phòng hai người bọn họ liên hợp lừa gạt mình.
“Hài tử đáng thương.” Poseidon đột nhiên đưa thay xoa đầu Tiêu Bắc: “Cậu đã bị bọn họ lừa gạt kiểu gì mà lại sợ tin tưởng người khác đến thế này.”(Cc: chuẩn. tội nghiệp Bắc Bắc của tui *chấm nước mắt*)
Cổ Lỗ Y cũng vươn tay xoa đầu Tiêu Bắc đầu, Lam Minh nhìn trời vẻ mặt khinh khỉnh, nói với Poseidon : “Này, ngươi không mập mờ thì không chịu được à?”
Poseidon có chút ai oán khẽ thở dài: “Động quỷ biển a, là nơi tập trung linh lực của Thần Ma, cũng là nơi mạnh nhất, ai… chuyện này kể ra thì rất dài dòng.”
“Nói ngắn gọn!” Tiêu Bắc và Lam Minh trăm miệng một lời.
“Được rồi, ta mượn cuốn giới thiệu.” Poseidon vừa nói cầm lấy cuốn sách giới thiệu trong tay Tiêu Bắc.
“Biết này là cái gì không?” Hắn chỉ vào ba vật trong đó. Một cái là chậu đồng cổ quái, một cái là vòng tay khắc hình đầu sư tử, còn có một cây quyền trượng cùng loại, trên mặt là một viên bảo thạch xanh biếc, tựa hồ là pha lê, nhưng tính chất lại có chút giống ngọc… liếc mắt đã biết là hàng nhái không đáng tiền.
“Cái chậu đồng này là tụ nguyên bồn, cái vòng tay này là vòng thủ hộ, mà quyền trượng… là Hải Thần trượng.”( * Hình như là cái đinh ba của Poseidon trên bức tượng được khắc ở cảng Copenhagen _ Đan mạch đó )
“Hả?” Tiêu Bắc và Lam Minh giật mình nhìn Poseidon.
“Hải Thần trượng không là của ngươi sao?” Lam Minh nhíu mày: “Quyền trượng đại diện cho quyền lực tối cao của Hải Thần sao lại ở trong tay Diêu Chính Thành?”
“Ai…” Poseidon gãi cằm.
“Bởi vì mỗi lần Poseidon và hải cẩu chơi đùa đều lấy trượng ra làm gậy, ném đi sau đó đám hải cẩu sẽ chạy tới nhặt về… có một lần không cẩn thận lỡ tay ném xa quá, rơi vào rãnh biển, đám hải cẩu ham chơi tìm không thấy rồi cũng bỏ luôn .” Hi Tắc Nhĩ đứng một bên mắng Poseidon: “Coi đi, lần này rước lấy phiền phức rồi đó.”
Poseidon mếu máo.
Khoé miệng Lam Minh và Tiêu Bắc giật nửa ngày… không đáng tin cỡ đó sao!
“Vậy nên ngài mới phái đám kiến biển này lên thuyền để tìm lại quyền trượng à?” Tiêu Bắc hỏi: “Có cần tôi tìm cho không?”
“Ta tìm thấy rồi .” Poseidon lắc đầu: “Bất quá mục đích chính của lần này cũng không phải mà mà là một thứ còn quan trọng hơn!”
“Cái gì?” Mọi người giật mình nhìn hắn, chẳng lẽ hắn còn bị mất thứ gì đó so với Hải Thần trượng còn quan trọng hơn?
“Lúc này chưa thể nói.” Poseidon vỗ tường: “Tóm lại, nếu như những thứ này ở cùng với Hải Thần trượng thì sẽ có thể hấp thu tất cả linh lực của Thần Ma… Bắc Bắc, linh lực trên người cậu cũng rất mạnh đó, hiểu ra chưa?”
“A!” Hi Tắc Nhĩ vỗ tay: “Khó trách Diêu Chính Thành dùng trăm phương ngàn kế cũng muốn Bắc Bắc tới!”
“Hắn muốn nhiều linh lực như vậy để làm gì ?” Lam Minh khó hiểu.
“Làm chuyện xấu!” Poseidon chém đinh chặt sắt trả lời.
Lam Minh và Tiêu Bắc nhịn không được khinh bỉ: “Nói nhảm, ngươi nghiêm túc chút được không!”
Poseidon gãi đầu: “Không thể nói thật mà!” Tiếp tục ‘chọt’ tường.
“Vậy kế tiếp nên làm gì, bắt hết lại à?”
“Rất đơn giản, du thuyền này còn chưa đi tới mặt trên quỷ động. Đến lúc tới nơi cả thuyền sẽ lắc lư rất mạnh, có khi còn gặp bão lớn. Lúc đó nha, Bắc Bắc, cậu dùng khóa linh thuật trong Vũ Dạ tập, đem tất cả linh lực khóa lại. Có thể cầm cự ít nhất năm giây, vậy là đủ để tôi cướp Hải Thần trượng về rồi.”
Tiêu Bắc tò mò: “A… Khóa linh thuật là cái gì?”
Poseidon mở to hai mắt nhìn cậu: “Đừng nói cậu…? !”
Mọi người tạm coi như hiểu rồi _ cũng đúng.
“Còn không mau cảm ơn mọi người!” Poseidon chỉ chỉ mọi người nói với hai con bạch tuộc, Samantha và Igor đều quơ quơ xúc tua tỏ ý cảm ơn, đương nhiên… mặt biển tiếp tục động a động.
Cuối cùng , Lãng chào tạm biệt Cổ Lỗ Y và bọn Bắc Bắc, sau đó được cha mẹ ôm trở lại đáy biển. Nghe nói chúng sống trong khe biển, Poseidon đã giăng kết giới cho chúng, sau nàysẽLãng sẽ không bị ném ra, đương nhiên… Samantha cùng Igor cũng thề sẽ không cãi nhau nữa.
“Rất cảm ơn .” Poseidon cuối cùng cũng đoạt lại quyền trượng, khoe bảo bối cho mọi người coi: “Cũng nhờ các ngươi, ha ha.”
“Vất vả nửa ngày…” Lam Minh khoanh tay, liếc xéo Poseidon: “Rốt cục lại là việc nhà? !”
“Chậc, lãng phí thời gian.” Khế Liêu cũng lắc đầu, hai tay đút túi, mọi người cũng bỏ đi.
Long Tước thì thầm với Hi Tắc Nhĩ: “Quả nhiên thượng bất chính, hạ tất loạn.”
“Đúng vậy đúng vậy, đi theo một Hải Thần không đáng tin thì cả hải tộc cũng trở nên không đáng tin!”
Lúc này, Cảnh Diệu Phong cũng dẫn cảnh sát biển đến đón nhóm Lam Minh xuống thuyền. Poseidon ở phía sau nói muốn mời bọn họ ăn cơm, mọi người cho hắn một cái khinh khỉnh thật to rồi bỏ đi luôn…
Cảnh Diệu Phong cho người bắt Diêu Chính Thành, mở sòng bạc, đấu giá quốc bảo, trộm văn vật phi pháp, buôn lậu thuốc phiện và tư trữ súng ống. Từng này tội cũng đủ để tiểu tử này ngồi tù hết nửa đời sau .
Mọi người đi rồi, Poseidon thở dài, nhảy xuống biển.
“Bệ hạ, khổ cực rồi.”
Lúc này, một nhân ngư bơi tới, đưa cho Poseidon một con ốc biển: “Lucifer đại nhân tìm ngài.”
Poseidon cầm ốc biển đặt bên tai: ” Uhm, giải quyết xong rồi .”
Lucifer ngồi trên ngai vàng dưới Địa ngục, tay cầm một ly rượu đỏ: “Ngươi đã kiểm tra Tiêu Bắc chưa? Lam Minh không nghi ngờ chứ?”
“Không đâu.” Poseidon nhìn tay mình, trên đầu ngón tay có một vết bỏng màu đen: “Tình huống của Bắc Bắc càng ngày càng không ổn định, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.”
“Chống được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Lucifer uống cạn rượu trong ly: ” Hẳn là Lam Minh cũng có chút dự cảm. Dù sao người kia cũng đã xuất hiện.”
“Có lẽ vậy.” Poseidon cười nhẹ: “Cái gì nên tới vẫn phải tới.”
…
Trở về thuyền, Tiêu Bắc xoa cổ: “Ưhm…”
“Cô kỉ?” Cổ Lỗ Y dùng bàn tay nhỏ xíu giúp Tiêu Bắc xoa xoa bóp bóp.
“Sao vậy Bắc Bắc?” Lam Minh hỏi.
“Không biết, tôi cảm thấy hơi đau đầu.” Tiêu Bắc tìm một góc độ thoải mái, dựa vào giường. Mọi người cảm thấy có thể là do cậu vừa mới dùng khóa linh chú tiêu hao linh lực nên mệt.
Lam Minh sợ Tiêc Bắc nằm không thoải mái liền kéo cậu qua dựa vào ngực mình. Tiêu Bắc có vẻ mệt chết đi, dần mất đi ý thức, mơ mơ màng màng ngủ.
Lam Minh có chút nghi hoặc, nghĩ nghĩ, đột nhiên nhíu mi, năm ngón tay luồn vào tóc Tiêu Bắc, nhẹ nhàng khuấy động mái tóc mềm mại, tìm kiếm thứ gì đó.
Thoáng cái đã tìm thấy, ở chỗ gần tai có một vết thương. Tuy rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi mắt Lam Minh _ một vết thương nhỏ như hạt cát, là chú văn…
——-