Vũ Thần
Chương 1122 : Nợ máu trả bằng máu
Ngày đăng: 23:50 19/04/20
Hàn khí tràn ngập trong lòng, ngay cả hai vị lão Tôn giả cũng không ngoại lệ.
Bởi bọn họ cảm nhận được trong tiếng hống này Long uy cường đại.
Đây chính là thiên địa chi uy chỉ có trong truyền thuyết.
Khi nghe được âm thanh này, trong đầu bọn họ xuất hiện ý nghĩ không thể chống đỡ. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tôn giả cường đại quả thực rất khó tin, bởi thế mọi người lập tức đoán ra âm thanh kia do một vị Thần đạo cường giả phát ra.
Thần đạo, chỉ có Thần đạo chi uy mới có thể dập tắt ý niệm phản kháng trong đầu đám Tôn giả bọn họ.
Liên tưởng tới thảm cảnh Kiền Sơn Môn, bọn họ lập tức nghĩ tới kẻ gây ra tai họa này.
Nhất thời vẻ mặt mọi người trắng bệch, dưới Thần đạo tất cả chỉ là kiến hôi, câu nói này sớm đã khắc sâu trong lòng mỗi người. Đặc biệt hôm nay khi Thần đạo trở lại, hào quang lần nữa lóe sáng, không còn ai có thể khiêu khích điều này.
Triển Hồng Đồ mặc dù biến sắc nhưng sau khi thấy rõ biến hóa trên mặt ba người Lâm Tăng Hà, trong lòng không nhịn được cảm giác hả hê.
- Ba người...Đây là tiếng hống của Thần thú.
Lão hít một hơi thật sâu nói:
- Lão phu cũng không biết đây là Thần thú gì. Bất quá như Lâm Tôn giả đã nói, Bồng Lai Tiên Đảo đồng khí tương liên, vinh nhục cùng hưởng. Chúng ta sẽ cùng nhau đối phó kiếp nạn này.
Ba người Lâm Tằng Hà sắc mặt nhất thời trở lên vô cùng khó coi, thậm chí âm trầm tới xuất thủy.
Bọn họ tới nơi đây với mục đích đục nước béo cò, nhân lúc nhà cháy hôi của, tuyệt đối không phải vì ngăn cản tai họa giúp Kiền Sơn Môn. Trong lòng bọn họ hi vọng, Kiền Sơn Môn bị hủy diệt hoàn toàn.
Hơn nữa khi nghĩ tới thảm trạng Kiền Sơn thành, ba người bọn họ trong lòng phát lạnh. Ngay cả tòa thành kia cũng bị quét ngang, lực lượng nhân loại sao có thể kháng cự?
Hoa Linh Yến cùng Đỗ Vĩnh Quý đồng loạt trừng mắt nhìn Lâm Tằng Hà, trong lòng không khỏi oán hận. Không phải lão tích cực lôi kéo quan hệ sao? Đại nạn trước mắt phải làm gì?
Lâm Tằng Hà trong lòng vô cùng hối hận. Đầu Tây phương ác long kia rõ ràng đã rời đi sao còn trở lại? Có còn thiên lý nữa không? Chẳng lẽ nó thật sự ghi hận Kiền Sơn Môn, không chết không thôi?
Nếu thật sự như thế, chính là vận may của các phái khác. Nhưng việc đầu tiên cần làm chính là tận lực dứt ra, không thể dính vào chuyện này. Đôi mặt với Thần thú không khác gì tìm chết.
Chỉ nháy mắt ngàn vạn suy tính lướt qua trong đầu bọn họ. Bất quá dưới yêu cầu của Triển Hồng Đồ, mặc bọn họ suy tính ra sao cũng phải theo lão ra ngoài.
Tuy vậy trong đầu bọn họ cũng hạ quyết tâm. Nếu thật sự ác long xuất hiện, cho dù vứt đi thể diện, ngày sau bị người nhạo báng cũng phải rời đi.
Trước mặt Thần đạo cường giả đừng nói đám Tôn giả bọn họ, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng chỉ là bụi phấn. Bọn họ không ngốc, tuyệt đối không đem tính mạng mình ra đùa.
- Hống...
Đương nhiên nếu bọn họ tiến giai Thần đạo, ấn ký Hạ Nhất Minh để lại trong đầu họ sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng xác xuất ba người này có thể tiến giai Thần đạo quả thực vô cùng nhỏ bé.
Cách tay vung lên, trước mặt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện mảnh không gian kỳ lạ.
Một động khẩu cực lớn xuất hiện trước mắt mấy vị Tôn giả.
Nhìn động khẩu không đáy trong hư không, trái tim mọi người không khỏi đập mạnh.
Đột nhiên hai vật cực lớn rơi ra từ động khẩu.
Moi người sau khi nhìn rõ vật này sắc mặt nhất thời đại biến.
Trên mặt đất chính là thi thể Thần long, bất quá thi thể này đã bị một đao bổ làm hai.
- Đây là...
Triển Hồng Đồ lắp bắp nói.
Mặc dù tất cả mọi người đều đoán ra lai lịch thi thể này nhưng cũng bởi nguyên nhân đó bọn họ mới cảm thấy chấn động.
- Đây là thi thể Tát Ma Đức.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Nợ máu phải trả máu. Nó hủy diệt Kiền Sơn thành, ta lấy tính mạng nó tế vong linh trong thành.
Trong lòng mọi người run lên, thì ra Hạ Nhất Minh thật sự đi đòi công đạo, hắn trực tiếp chém chết hung phạm hủy diệt tòa thành.
Tây phương Thần long cũng là một vị Thần đạo cường giả nhưng người trẻ tuổi không nghi ngờ càng cường đại hơn. Hắn ngay cả Thần đạo cường giả cũng có thể diệt sát.
Trong giây lát ánh mắt mọi người nhìn Hạ Nhất Minh mang theo vẻ sợ hãi không nói thành lời.
Ba người Lâm Tằng Hà chật vật cúi đầu không dám ngẩng mặt đối diện Hạ Nhất Minh cùng Triển Hồng Đồ.
Cảnh tượng trước mắt đủ khiến bọn họ tới chết cũng không dám chủ ý tới Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc.