Vũ Thần

Chương 163 : Hạnh vận

Ngày đăng: 23:37 19/04/20


Sáng sớm ngày thứ hai, đám người Hạ Vũ Đức tới trước Thiệu Minh Cư rất đúng hẹn.

Thủy Huyễn Cận tự mình tiễn bọn họ tới cửa thành. Đối với sự chu đáo của Thủy Huyễn Cận, đám người Hạ Vũ Đức cảm thấy cực kỳ kinh sợ. Đó cũng là biểu hiện bình thường của một người tu luyện khi đối mặt với tiên thiên đại sư.

Cho dù Hạ Vũ Đức là tổ phụ của Hạ Nhất Minh, nhưng khi đối mặt với tiên thiên cường giả cũng không dám bất kính.

Sau khi ra khỏi thành, Viên Lễ Huân cưỡi một con tuấn mã vẫn tiếp tục theo sau. Hạ Vũ Đức không nhịn được, mở miệng hỏi:

- Nhất Minh! Lễ Huân cũng muốn theo cháu hay sao?

Viên Lễ Huân mặt đỏ tới tận mang tai. Nàng cảm thấy lo lắng trong lòng. Nếu lão nhân gia sợ mình cản trở tương lai của Hạ Nhất Minh thì làm sao? Hạ Nhất Minh chẳng cần phải nhìn Viên Lễ Huân. Liếc một cái, hắn khẽ nói:

- Vâng! Con đã đồng ý rồi.

Lời nói của hắn hết sức kiên quyết, không hề có gì thương lượng nữa.

Hạ Vũ Đức cùng Hạ Lai Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái. Mắt họ hết sức thản nhiên, Hạ Vũ Đức liền gật đầu, nói:

- Được rồi! Dù sao thì ngươi cũng là tiên thiên đại sư! Ở trong Hoành Sơn cũng là một nhân vật đứng đầu. Có thêm người hầu hạ cũng chẳng sao.

Lúc này, Hạ Nhất Minh mới mỉm cười. Lúc đầu, hắn còn tưởng phải mất công giải thích, không ngờ mọi việc lại dễ dàng đến vậy. Trong lòng hắn thầm cảm thán, dãi ngộ của tiên thiên cường giả đúng là không giống người bình thường.

Hạ Vũ Đức nhìn bức tường thành phía sau, cảm khái nói:

- Bao nhiêu năm rồi chưa tới đây. Lần này rời đi chỉ sợ cũng chẳng còn nhiều cơ hội quay lại đây nữa.

Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên. Hạ Vũ Đức rất ít khi nói chuyện kiểu này. Có lẽ, lão có rất nhiều tình cảm đối với đô thành Thiên La.

Hạ Vũ Đức vỗ vỗ bả vai ông bạn già, quay đầu, nói:

- Nhất Minh! Ngươi có biết tại sao khi ta và Lai Bảo sau khi rời sư môn lại tới Thiên La quốc lập Hạ gia trang không?

- Hài nhi không biết! - Hạ Nhất Minh nói.

- Thật ra cũng chẳng có gì! - Hạ Vũ Đức cười, nói:

- Bởi vì lần đầu tiên ta cùng với lão già này gặp nhau chính là trong ngôi thành phồn hoa này.

Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò. Chắc chắn hai lão nhân có chuyện gì đó mà hắn cũng không biết.

- Lão phu chính là một cô nhi. Lúc còn nhỏ đã được ân sư thu dưỡng trở thành một dược đồng của người. Từ đó cũng bắt đầu tu luyện võ đạo. Khi tuổi hơi lớn, có một lần theo ân sư xuống núi đã gặp được lão tại chính Thiên La thành. Lúc đó, lão vẫn còn là một đứa trẻ không biết lai lịch của mình, ở trong thành ăn xin mà sống. Sau lần gặp đó, chúng ta đã cùng ở một chỗ với nhau. - Hạ Vũ Đức cảm thán, nói:

- Ta với lão già này đều chẳng biết mình là người nào. Nhưng cả hai gặp nhau tại đây, nên coi Thiên La quốc chính là quê hương.

Hạ Thuyên Tín cùng huynh đệ Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau. Chẳng trách mà trong trang không hề có bài vị của tổ tiên. Nếu Hạ Vũ Đức không lập ra một mảnh cơ nghiệp Hạ gia trang thì này bây giờ cũng chẳng biết tất cả mọi người đang phiêu bạt nơi nào nữa.

Hạ Lai Bảo đột nhiên nói:

- Lão thái gia! Bao nhiêu năm chúng ta ở Thái Thương huyện chưa từng rời khỏi rồi.
Hạ Nhất Minh thở phào. Đạt tới đỉnh giai, điều kiêng kỵ nhất là tâm trí không yên. Còn Viên Lễ Huân vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không hề lo lắng. Chỉ cần nàng có thể giữ vững điều này, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định cứ tu luyện bên hắn khoảng chừng một năm, nàng nhất định có thể tiến giai.

Cười cười, Hạ Nhất Minh hỏi:

- Vậy nàng đang lo cái gì?

Viên Lễ Huân nghiêm nghị, nói:

- Lúc gia gia đi có nói ba canh giờ sau sẽ quay lại. Vậy mà đến lúc này vẫn chẳng có ai quay về, không biết bọn họ có gặp chuyện gì hay không?

Hạ Nhất Minh thôi cười, nói:

- Lễ Huân! Hai lão nhân gia nói là ba canh giờ, nhưng mỗi người chỉ đi có một mình về hai hướng nên chắc phải lâu hơn một chút. Cả hai đều là cao thủ thập tầng, nếu không gặp phải linh thú thì chỉ có trường hợp bọn họ gây phiền toái cho người khác chứ mấy khi lại có phiền toái tìm đến cho bọn họ?

Lúc này, Viên Lễ Huân mới thở phào, gỡ bỏ tảng đá trong lòng xuống.

Đi theo Hạ Nhất Minh được một thời gian nàng cũng biết linh thú là thứ gì. Muốn gặp được linh thú là cực kỳ khó khăn.

Thấy Hạ Nhất Minh đang cười cười, khuôn mặt xinh xắn của nàng lập tức ửng đỏ, cãi lại:

- Nhưng nếu ở đây có linh thú thì sao?

Hạ Nhất Minh nhất minh nhíu mày, tự tin nói:

- Đó là chuyện không thể. Nếu mà gặp linh thú thì ta…

Đang nói, hắn đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt cực kỳ sửng sốt.

Viên Lễ Huân không phát hiện ra sự khác lạ đó, nàng cười, nói:

- Thiếu gia, làm sao vậy?

Lỗ tai Hạ Nhất Minh không ngừng run run, nét mặt hoàn toàn kinh ngạc.

Cuối cùng thì Viên Lễ Huân cũng nhận ra, nàng lo lắng hỏi:

- Thiếu gia! Ngài làm sao vậy?

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn nàng, cười khổ nói:

- Lễ Huân! Nàng nói đúng rồi.

- Đoán gì đúng?