Vũ Thần
Chương 164 : Song đầu quái thú
Ngày đăng: 23:37 19/04/20
Trong cánh rừng rậm quanh núi, lúc nào cũng có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua nên chẳng khiến cho người khác phải chú ý đến.
Nhưng thanh âm của cơn gió đang lọt vào lỗ tai của Hạ Nhất Minh làm cho hắn hết sức kích động. Bởi trong tiếng gió, hắn nghe được những tiếng động rất lạ. Trong những tiếng động đó ẩn chứa một thứ lực lượng mạnh mẽ, mênh mông, không chỗ nào không có.
Hắn chẳng hề lạ gì đối với nguồn lực lượng này. Bởi trước khi bước chân vào tiên thiên, hắn đã từng hai lần có cảm giác thế này. Một lần là khi gặp Kim Quang Nhãn, còn lần khác là khi gặp Trường Tí Hạc.
Hai lại sinh vật này khác nhau nhưng đều là bá chủ núi rừng, là linh thú có trí tuệ cực cao.
Cho nên khi Hạ Nhất Minh bắt gặp được cảm giác này, trong lòng hắn cực kỳ sung sướng.
Muốn gặp được linh thú là một điều hết sức khó khăn. Nếu muốn đánh chết chúng lại càng khó. Từ trước tới nay, Hạ Nhất Minh đã tiến vào rừng nhiều lần nhưng không ngờ lần này lại may mắn đến vậy.
Hắn bật dậy, muốn đuổi theo, nhưng nhìn Viên Lễ Huân lại có một chút do dự.
Chỗ này ở rất sâu trong rừng, gia gia và Hạ Lai Bảo đều là cao thủ thập tầng, đại cao thủ hậu thiên nên đối với bọn họ cũng chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng Viên Lễ Huân mới chỉ đạt tới ngũ tầng đỉnh phong của thủy hệ, nếu ở đây một mình thì hoàn toàn khác. Chỉ cần một con Hồ Hùng đến cũng đủ để cho nàng mất mạng.
Suy nghĩ thật nhanh xem nếu mang nàng đi cùng…
Với thân thủ của nàng liệu có chuyện gì không?
Đột nhiên, mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, hắn kéo Viên Lễ Huân, thấp giọng nói:
- Nhanh! Cởi quần áo ra nhanh…
Viên Lễ Huân đang sững người, suy nghĩ linh tinh đột nhiên nghe thấy câu này… Đầu tiên nàng ngẩn ra, sau khi hiểu rõ, khuôn mặt liền đỏ như một trái táo chín.
Nàng xấu hổ nói:
- Thiếu gia! Chỗ này không được đâu.
- Sao lại không được? Nhanh đi không kịp. - Hạ Nhất Minh vừa nói, vừa làm luôn. Hắn nhanh chóng cởi áo khoác để lộ ra một bộ quần áo bó sát người cực kỳ lạ.
Tuổi của hắn mặc dù chưa lớn, nhưng thân thể phát dục hết sức hoàn mỹ. Cơ thể cân xứng, vững chắc trông giống như một gốc tùng cao ngất.
Sắc mặt Viên Lễ Huân càng đỏ, nàng liếc mắt đi chỗ khác, không dám nhìn về phía hắn.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng cởi bỏ nội y xuống, đưa cho Viên Lễ Huân, sau đó nói:
- Mặc vào nhanh lên.
Viên Lễ Huân kinh ngạc. Nàng hơi chần chừ rồi cắn răng cởi áo ngoài. Nhưng nàng cũng không cởi hết cả tiểu y bên trong mà mặc luôn bộ nội y kỳ lạ đó ra ngoài.
Bộ quần áo này hết sức kỳ lạ, cực kỳ co dãn. Sau khi mặc vào làm cho người mặc chẳng hề có cảm giác gì hết.
Tốc độ mặc quần áo của nàng không hề chậm. Khi mũi Hạ Nhất Minh vừa ngửi thấy một mùi thơm thì Viên Lễ Huân cũng đã xong, thậm chí ngay cả áo khoác cũng mặc vào.
Song đầu linh thú vừa mới chạm đất liền vọt tới, khí thế hung ác hoàn toàn bộc phát.
Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích liền tránh khỏi.
Hắn cũng từng có kinh nghiệm săn bắn nên biết rằng dồn nó vào chỗ chết không bằng lưu cho nó một đường sống.
Song đầu linh thú bị thương không nặng, dù sao cũng chỉ bị ngoài da mà thôi. Nếu để cho nó nghỉ ngơi một thời gian, chắc chắn sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Nhưng trong tình huống vận động kịch liệt thế này thì muốn hồi phục cũng không có cơ hội.
Tuy nhiên, khi Hạ Nhất Minh tránh sang một bên, song đầu linh thú liền đạp mạnh một cái chui ngay vào hạp cốc u ám.
Hạ Nhất Minh cả kinh, thầm nghĩ không hay. Hiển nhiên là hắn đã quên nó cố ý muốn chạy tới nơi này.
Thực lực của con linh thú đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Nếu không phải do hắn nhanh trí thì chưa chắc đã làm gì được nó. Nếu ở bên trong còn có một con như thế thì hắn chưa chắc đã có thể địch lại.
Hai tai hắn lại lay động lần nữa. Một lúc sau, ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện rõ sự vui mừng và sợ hãi.
Nhờ Thuận Phong Nhĩ hắn có thể khẳng định trong hạo cốc này chỉ có một con linh thú.
Nếu con linh thú có thể qua mặt Thuận Phong Nhĩ, thì cho dù hắn có tài giỏi đến đến đâu cũng đành chịu thua.
Cước bộ di động, Hạ Nhất Minh vọt vào bên trong. Một lúc sau, hắn đã xuyên qua hạp cốc u tĩnh, đi tới một sơn cốc hẻo lánh chưa từng có dấu chân người.
Tới đây, ánh mắt Hạ Nhất Minh ngừng lại. Trong cái cốc này cũng được chia thành hai phần. Ngoại cốc rộng khoảng chừng một ngàn thước vuông, cực kỳ bằng phẳng, không hề có một cái cây nào.
Chỗ tiếp giáp giữa ngoại cốc và nội cốc có một khoảng đá vụn. Đi qua chỗ đá đó có thể thấy bên trong phát ra một loại ánh sáng khác thường.
Tuy nhiên, làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy hoảng sợ chính là hắn đã nhìn thấy song đầu linh thú.
Song đầu linh thú đang đứng ở thông đạo bên ngoài cốc, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn.
Chớp chớp vài cái, Hạ Nhất Minh tựa hồ không tin vào mắt mình. Hắn có thể khẳng định cho dù là ánh mắt cừu hận hay hơi thở từ trên người đều chính là con linh thú đã gặp ở ngoài hạp cốc.
Chỉ có một điều khác đó là trên người con linh thú này hoàn toàn không hề có thương tích. Nhưng vết thương do đại khảm đao lưu lại đã biến mất toàn bộ.
Nếu không phải trên người nó vẫn còn những giọt máu thì Hạ Nhất Minh không thể tin được đó chính là con linh thú đã gặp.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn vào phía bên trong cốc. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao con linh thú này lại muốn giao chiến với hắn tại đây.
Thì ra ở trong này còn có một thứ gì đó làm cho nó có thể khôi phục lại lực lượng một cách thần kỳ.