Vũ Thần
Chương 219 : Đại sư giao dịch hội
Ngày đăng: 23:38 19/04/20
Điểm đặc thù của những ngôi nhà ở phương Bắc là rất rộng rãi. Chỗ ở của Chiêm Thiên Phong có một chiếc sân cực lớn. Nếu có người nào muốn đi dạo quanh đây hết một ngày một đêm cũng chỉ mới xem lướt được bên ngoài mà thôi.
Hạ Nhất Minh cùng với Thủy Huyễn Cận chờ chín vị tiên thiên cường giả đến từ những nước nhỏ khác nhau, đi theo Mao Liệt Quang tới đây.
Địa điểm hội giao dịch của đại sư cũng không phải ở đây. Bởi vì không có người nào dám quấy rầy Chiêm Thiên Phong tu luyện. Nhưng lúc này, nơi đây lại có tới hai vị Nhất đường thiên cường giả, tình hình mới hơi khác một chút.
Chiêm Thiên Phong hạ lệnh lần giao dịch này tiến hành tại nơi ở của lão. Hiển nhiên, cũng chẳng có người nào dám đứng ra phản đối.
Mao Liệt Quang vừa đi tới, vừa ha hả cười, nói:
- Hạ huynh! Các vị bằng hữu! Khu vườn này là do Chiêm thái sư tự mình tìm kiếm và chăm sóc. Nơi đây cũng có thể coi như là một thánh địa của Khai Vanh quốc. Xin mời các vị cứ từ từ mà ngắm.
Đám người Thủy Huyễn Cận cũng giống với Hạ Nhất Minh, lần đầu tiên tới một nơi thần bí như thế này. Mặc dù tất cả bọn họ đều biết đến địa điểm này ở Khai Vanh quốc, nhưng đây là lần đầu tiên mới được bước chân vào đó.
Ánh mắt tất cả liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái. Họ biết cũng nhờ phúc của hắn mà có được điều may mắn đó.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đang đi giữa con đường lớn, xung quanh trồng rất nhiều loại cây cối khác nhau. Mặt hắn vẫn hoàn toàn thản nhiên.
Nơi này, hiển nhiên là vị trí đẹp nhất do Chiêm Thiên Phong tạo ra. Xung quanh đây khoảng chừng một trăm thước được trồng rất nhiều loại thực vật cùng với cây cối khác nhau.
Có những cây có tán xòe ra như cái đình, hoặc như móc câu uốn lượn. Lại có những cây vươn cành rất dài như đang chào đón khách. Bất kỳ ai đứng ở nơi đây cũng có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc kèm theo tiếng gió giống như một dàn nhạc đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng. Đôi khi từng cơn gió mạnh thổi tới chẳng khác nào khúc nhạc đang vào lúc cao trào.
Khi Hạ Nhất Minh đi qua nơi này, ánh mắt hắn ngắm nhìn từng gốc cây, ngọn cỏ. Thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ từng thân cây. Lúc này, hắn đang nhớ tới dược viên trên Hoành Sơn. Chỉ có tại nơi thích hợp cho cây cối phát triên, hắn mới có thể cảm nhận được hơi thở tương ứng.
Hắn chầm chậm bước đi, đầu óc đang suy nghĩ đến một cái gì đó. Trong đầu hắn xuất hiện một quang cảnh kỳ lạ. Trong khung cảnh đó, chỉ có một bóng người là không hề thay đổi. Suốt cả bốn mùa, mỗi lần hắn tu luyện đều thông qua cây cối để hấp thụ thiên địa linh khí.
Ngày nào cũng như ngày nào, tu luyện liên tục như vậy khiến cho người đó có trình độ cực cao về Mộc hệ chi đạo. Trong quá trình tu luyện người đó luôn hòa mình với cây cối. Mộc hệ chân khí của hắn mênh mông như biển rộng. Ngay cả đại thụ nơi đó cũng được lợi không ít. Chúng giống như một con người vô cùng khỏe mạnh.
- Mao huynh! Phương pháp chăm sóc cây cối của quý quốc quả là độc đáo. - Chiêu Thụy Bồi tủm tỉm nói:
- Nếu ta không nhầm thì những cây dương này chủ yếu sinh trưởng ở phương Đông. Khi trồng ở vùng Tây Bắc của chúng ta nếu có thể sống được thì cũng không thể quá trăm năm. Những cây dương ở đây lại phát triển đến độ như thế này cũng phải tốn rất nhiều công chăm sóc.
Giọng nói của hắn vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu gì về việc này. Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động. Hắn thoáng nghĩ tới một điều gì đó.
Chiêm Thiên Phong cho dù có quyền thế, tiền tài và địa vị cũng không thể vô cớ mà đem những cây thùy dương từ vùng xa xôi như vậy về trồng ở đây.
Rừng cây này, mặc dù không lớn nhưng cây cối trồng trong đó hết sức phong phú. Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu hắn. Chẳng lẽ, Chiêm Thiên Phong tìm kiếm những loại cây này về trồng ở đây là do chúng có ích cho việc tu luyện của lão?
Thoáng cái, mọi người đã đi xuyên qua rừng cây. Mặc dù, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng có suy nghĩ, nhưng hắn cũng không dừng lại.
Cuối cùng, mọi người cũng tới được nơi mà Chiêm Thiên Phong bế quan.
Trừ Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên tới đây. Sau khi nhìn nơi ở giản dị của lão bọn họ đều cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này, tất cả mọi người mới biết Chiêm Thiên Phong là một người khổ tu.
Tất nhiên, nếu có người nào thích một loại đồ vật nào đó thì chủ nhân cũng sẽ chọn một vật phẩm mà mình cho là có giá trị tương đương tiến hành trao đổi.
Trong suốt cuộc trao đổi đều hết sức yên tĩnh, không hề có một thanh âm nào.
Đã có người thứ nhất, những người sau cũng chẳng ngần ngại nữa. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đặt đồ bên cạnh vật phẩm mà mình ưng ý.
Mộc Tẫn Thiên cũng cảm thấy ưng ý một loại dược thảo. Hắn lấy một cái bình ngọc trong người đặt bên cạnh, sau đó trở về chỗ ngồi, không để ý tới thứ gì khác nữa.
Còn Trác Vạn Liêm, hắn đi qua một vòng nhưng chỉ lắc đầu, không hài lòng. Có điều, thái độ của hắn cũng chẳng khiến mọi người khó chịu. Dù sao, cường giả Nhất đường thiên cũng khác với Bách tán thiên. Ít nhất thì con mắt cũng cao hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh quan sát thật kỹ. Hắn phát hiện một điều thú vị. Đó chính là sau khi một vật phẩm đã được chọn thì cho dù người khác có thích cũng không động đến nữa.
Hắn suy nghĩ một chút, nhất thời hiểu được những đồ vật ở đây cũng không ít. Cho dù mỗi người chỉ ưng ý với một hai vật thì cũng còn rất nhiều.
Như vậy, trừ khi gặp phải vật phẩm rất cần nếu không cũng chẳng có người nào tranh đoạt.
Phát hiện điều này, Hạ Nhất Minh cũng chẳng cần suy nghĩ nữa. Hắn lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra rồi đặt bên cạnh cái khay đựng Hoàng Tinh.
Hạ Nhất Minh cũng đã trở thành cường giả Nhất đường thiên nên mỗi hành động của hắn cũng khiến người khác chú ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi nhìn rõ thứ trong hộp, mọi người liếc mắt nhìn nhau. Trong đầu họ đều không biết tại sao Hạ Nhất Minh lại đổi lấy một nhánh Hoành Tinh đó làm gì.
Vật phẩm trong hộp gỗ của Hạ Nhất Minh là một thứ bảo vật được chọn từ trong quốc khố của Thiên La quốc.
Đây là một loại quả rất quý hiếm. Nó có tên là Lẫm Mộc quả.
Nó không chỉ là một loại dược thảo mà còn có thể nuốt trực tiếp. Đối với cường giả tiên thiên cường giả tu luyện Mộc hệ công pháp thì có tác dụng rất tốt.
Nếu tính mức độ quý báu thì giá trị của nó hoàn toàn hơn cả Hoàng Tinh.
Chiêm Thiên Phong cảm thấy ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên nhìn kỹ. Ngay cả ánh mắt dò hỏi của Mao Liệt Quang hắn cũng chẳng cảm thấy.
Mao Liệt Quang hiểu nguyên nhân, nhưng trên mặt hắn hoàn toàn thản nhiên.
Một số người đã về chỗ ngồi, nhưng một số người vẫn còn đứng cạnh bàn suy nghĩ. Có mấy người lại do dự không quyết, chắc là cảm thấy ưng ý với một số vật nhưng đồ trong túi không có giá trị tương ứng.
Một khắc sau, tất cả mọi người mới trở về chỗ của mình. Trên mặt bàn có bốn năm vật đã có đồ đặt cạnh.
Có thể thấy được, mọi người rất vừa ý với đồ vật của Mao Liệt Quang mang ra.