Vũ Thần

Chương 220 :

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Mao Liệt Quang vỗ tay một cái, những hán tử vừa đi ra ngoài lại cung kính trở lại.

Tiếp đó Mao Liệt Quang đi tới chiếc bàn tròn bên cạnh, lão vung tay lên, các hán tử này lập tức tiến tới đem những mâm vật phẩm chưa được ai chú ý mang ra ngoài.

Xem bộ dạng của bọn họ có thể thấy việc này đã được huấn luyện kỹ càng, thường ngày hẳn cũng là phụ trách những việc như vậy.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ chuyển, hắn thầm kêu đáng tiếc. Kỳ thực những vậy phẩm kỳ diệu này giá trị còn lớn hơn cả Tinh Cương Từ Mẫu mà Đình Thế Quang tặng hắn. Nếu thật sự có thể, hắn quả thật rất muốn đem những vật này thu vào toàn bộ.

Cho dù chưa có người nào chú ý tới nhưng giá trị to lớn của chúng vẫn không hề giảm sút. Bất quá đây là do những vật phẩm này trước mắt chưa có người nào cần dùng tới mà thôi.

Một lát sau, một số mâm đồ đã được rút bớt, nhưng trên mặt bàn vẫn như trước chất đầy một đống vật phẩm.

Mao Liệt Quang tới trước một mâm vật phẩm thì dừng lại. Lão quan sát vật phẩm trong mâm cùng vật phẩm mâm bên cạnh.

Hạ Nhất Minh không khỏi xấu hổ. Hắn đối với hai kiện vật phẩm này hắn một cái cũng không thể nhận ra.

Kỳ thực, có thể xuất hiện ở nơi này cơ bản đều là những vật phẩm đã hơn trăm năm tuổi.

Ngay cả hai vị tiên thiên mới tấn thăng được hai, ba mươi năm nhưng hiện nay cũng đã tám, chín mươi tuổi.

Những người này cũng đã từng có kinh nghiệm chu du thiên hạ, có thể nói kiến thức cực kỳ uyên bác. Đặc biệt đối với vật phẩm trân quý, hiểu biết lại càng hơn xa so với Hạ Nhất Minh. Cũng bởi thế bọn họ nhìn ra vì sao Mao Liệt Quang lại có chút do dự.

Bởi vì vật phẩm đặt trong mâm so với vật phẩm đặt bên ngoài trao đổi giá trị quả thực không có hơn kém là mấy, hơn nữa cũng không phải là vật phẩm gì đó đặc biệt quý hiếm. Có lẽ hai kiện vật phẩm này đối với Khai Vanh quốc mà nói, đều là những vật có thể có, cho nên lão mới vẻ có chút do dự.

Bất quá, lão cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng có quyết định.

Mao Liệt Quang đem vật phẩm đặt bên cạnh đặt lên mâm vật phẩm.

Khi lão thực hiện động tác này, Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng trong số những vị Đại sư của Đồ Phiên quốc có một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không ai quay đầu lại, nhưng tất cả mọi người đều biết, đồ vật vừa được trao đổi là của người này, hơn nữa đối với cuộc trao đổi này người nọ còn có chút coi trọng.

Mao Liệt Quang lại tiếp tục đi tới, khi tới một mâm vật phẩm khác, lão liếc mắt nhìn vật phẩm để bên cạnh khẽ cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với vật phẩm được đem ra trao đổi này.

Mao Liệt Quang chỉ vào mâm vật phẩm, lắc đầu một chút, lập tức có người tiến lên đem mâm vật phẩm cầm lên. Về phần vật phẩm đã được đem ra trao đổi hiển nhiên là vẫn nằm tại chỗ.

Hạ Nhất Minh nhận ra kiện vật phẩm này là do một Đại sư trong tiểu liên minh Chiên Triển Dương mang tới. Bởi vì người này ngồi phía sau hắn, Hạ Nhất Minh cũng không có ý quay đầu lại nhìn quanh, nhưng hai tai hắn nhất thời nghe được tiếc thở dài tiếc nuối trên miệng Chiêu Triển Dương.

Chiêu Triển Dương định lấy ra vậy gì đó nữa, bất luận có quý giá hay không nhưng có thể khẳng định, vật này hẳn không thể khiến Mao Liệt Quang động tâm.

Động tác của Mao Liệt Quang cũng không chậm, ngoài việc thật sư cùng mọi người trao đổi vật phẩm, trong lòng lão đã sớm có tính toán. Nếu nói là nguyện ý, lão thậm chí còn có thể khiến tất cả mọi giao dịch đều thành công nhanh chóng. Nhưng là vấn đề suy nghĩ quả thật không phải chỉ ở giá trị vật phẩm trao đổi mà còn phụ thuộc vào thân phận của người xuất ra vật phẩm trao đổi.

Đừng nhìn lúc này Mao Liệt Quang uy phong lẫm liệt, nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay lão, kỳ thực lúc này trong lòng lão vô cùng cẩn trọng như đang bước đi trên phiến băng mỏng vậy.

Rốt cuộc, lão cũng đi tới trước mâm vật phẩm đặt Hoàng Tinh này.

Chỉ thấy lão nhíu mày không nói một hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, nói:

- Hạ huynh, huynh muốn khối Hoàng Tinh này?

Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, theo lời Thủy Huyễn Cận giới thiệu quy tắc, trước mỗi lần giao dịch, không nên có người mở miệng mới đúng.

Bất quá nếu Mao Liệt Quang mở miệng hỏi, Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không thể làm như không nghe thấy.

- Đúng vậy. Mong Mao huynh thành toàn.
Dường như nhìn ra thắc mắc của Hạ Nhất Minh, Mộc Tẫn Thiên cười khổ một tiếng nói:

- Đứa cháu kia của Mộc mỗ năm nay sáu mươi tám tuổi, còn chưa đặt chân lên tiên thiên cảnh giới. Nhưng là tam hệ công pháp cũng đã tu luyện tới thập tầng đỉnh phong.

Nói đến đoạn này, Mộc Tẫn Thiên trên mặt hiện ra một chút kiêu ngạo, dường như đối với chuyện này lão vô cùng đắc ý.

Hạ Nhất Minh nhất thời bừng tỉnh, nói:

- Huynh là muốn ta vì hắn mà hỗ trợ gia trì kinh mạch?

Mộc Tẫn Thiên nghiêm nghị gật đầu. Trừ trên người lão xuất ra hai chiếc hộp nhỏ bằng hai nắm tay đưa tới, đồng thời nói:

- Nếu Hạ huynh nguyện ý giúp hắn một tay, như vật hai kiện đồ vật này coi như thù lao. Ngoài ra, nếu Hạ huynh còn yêu cầu gì, xin cứ nói ra, Mộc mỗ tuyệt đối sẽ cố gắng.

Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi mở hai chiếc hộp ra. Trong một hộp đặt một vật trong suốt sáng long lanh, chiều dài bằng một ngón tay.

Khi chiếc hộp được mở ra, từ vật này tỏa ra một cổ băng khí mãnh liệt. Ngay cả nhiệt độ xung quanh lúc này cũng hạ xuống vài phần.

Trong chiếc hộp còn lại chưa một khối đá tứ sắc.

Hạ Nhất Minh ánh mắt nhìn trên khối đá này, nhất thời nhận ra, khối đá này cùng với khối đá tam sắc được hoan nghênh trong vòng giao dịch khi nãy là cùng một loại. Bất quá khối đá này nhiều hơn một loại màu sắc mà thôi.

Hạ Nhất Minh nhất thời nghĩ lại khi nãy các vị Tiên thiên đại sư khác khi bắt gặp loại đá này không suy nghĩ đã đem vật phẩm của mình ra trao đổi, nhất thời biết rõ vật này khẳng định là vô cùng quý giá.

Mà vật phẩm màu trắng phát sáng kia có thể đặt cùng khối đá này, hẳn giá trị cũng không phải nhỏ. Nhưng điều duy nhất làm Hạ Nhất Minh tiếc nuối chính là hắn cũng không nhận biết hai kiện vật phẩm này tên gọi là gì?

Mộc Tẫn Thiên trên mặt có chút tự tin. Lão xuất ra hai kiện vật phẩm này kỳ thực cũng là xuất hết ruột gan rồi.

Tu luyện trong Ngũ hành, tương sinh tam hệ công pháp đồng cường giả vốn vô cùng hiếm có. Hơn nữa cho dù có người như vậy sợ rằng cũng không cùng thuộc tính với cháu của lão.

Nếu không phải như vậy lẽ nào Mộc Tẫn Thiên có khả năng vứt hết mọi ân oán, hơn nữa xuất ra hai kiện vật phẩm giá trị như vậy chỉ để xin Hạ Nhất Minh hỗ trợ.

Bộ Hãnh Thông mặc dù cùng Mộc Tẫn Thiên có một chút quan hệ huyết thông, nhưng đã ngoài năm đời. Mặc dù cả vị tiên thiên đại sư đã chết cùng lão cũng có chút giao tình. Nhưng hai người này vốn đã chết, như thế nào có thể so sánh với cháu đích tôn của lão được.

Tương sinh tam hệ đồng tu, có lẽ ngay từ đầu cũng không có bao nhiêu ưu thế. Nhưng Mộc Tẫn Thiên hiểu được, nếu là có thể tiếp tục phát triển, khi cháu lão đạt tới bách tán thiên đỉnh, hơn nữa thành công đột phá nhất đường thiên sẽ có lợi thế vô cùng lớn.

Đương nhiên, cháu của lão mặc dù thiên phú hơn người nhưng nếu so sánh với cái người đang đứng trước mặt, như vậy cũng không đáng nhắc tới.

Nhưng sau khi lão cảm thán xong, chứng kiến vẻ mặt không vui không sợ của Hạ Nhất Minh, lão có đôi chút nhíu mày.

Lão vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ hai kiện vật phẩm giá trị như vậy lại không khiến Hạ Nhất Minh động lòng?

Chỉ là cho dù Mộc Tẫn Thiên suy nghĩ thế này cũng tuyệt đối không nghĩ ra. Thân nhà nhất đường thiên cường giả, Hạ Nhất Minh cũng không phải là không động tâm, mà cơ bản là hắn không biết rõ giá trị của hai kiện vật phẩm này.

Sở dĩ Hạ Nhất Minh chần chừ không quyết kỳ thực là đang cẩn thận quan sát hai kiện vật phẩm này, hơn nữa còn ước chừng giá trị của chúng mà thôi.

Nếu để Mộc Tẫn Thiên biết điều này, chỉ sợ lão sẽ buồn bực đến hộc máu mất...