Vũ Thần

Chương 221 :

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Hạ Nhất Minh trên tay cầm hai chiếc hộp, trong lòng đã nghĩ tới việc dò hỏi xem hai kiện vật phẩm này rốt cuộc là vật gì. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy không ổn nên rốt cuộc cũng không có hỏi ra miệng.

Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Mặc dù hắn không nhận ra nhưng Thủy Huyễn Cận cũng không hẳn cũng như vậy. Vừa nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh đột nhiên nảy ra một ý định, hắn thử thăm dò một chút, hỏi:

- Mộc huynh. Nghe nói quý sư môn cũng không phải là đặt trong vùng Tây Bắc?

Mộc Tẫn Thiên mặc dù không hiểu vì sao Hạ Nhất Minh lại hỏi chuyện này nhưng cũng kiên nhẫn giải thích, nói:

- Không sai. Sư môn của ta ở tận Bắc Cương xa xôi.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:

- Nghe nói tại vùng cực bắc có một loại kỳ vật có thể sinh trưởng trong băng giá, có tác dụng dưỡng nhan kỳ diệu?

- Đúng thật là có vật đó.

Mộc Tẫn Thiên dừng lại một chút, rồi nói:

- Vật ấy gọi là Băng chi quả. Ở nơi này mặc dù hiếm thấy, nhưng tại Bắc Cương cũng không tính là gì. Bất quá vật này chỉ có thể tồn tại ở Bắc cương, nếu rời khỏi đó trừ khi là được cất giữ trong Huyền Băng dung khí ( vật đựng làm bằng Huyền Băng ) hoặc là không gian giới hiếm có. Nếu không sẽ bị tiêu tán.

Hạ Nhất Minh trong lòng đại động. Đối với Huyền Băng Dung Khí đương nhiên hắn có biết một chút. Thứ đồ này cho dù có đặt trên miệng núi lửa cũng không bị nhiệt độ hòa tan. Chỉ là Huyền Băng khó cầu, còn muốn dùng chế thành dung khí dường như lại càng hiếm thấy.

Nhưng vậy điều Hạ Nhất Minh chưa từng nghe thấy đó là " không gian giới", đôi mắt tập trung, hắn hỏi:

- Mộc huynh. Huynh nói không gian giới là vật gì vậy?

Mộc Tẫn Thiên kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh một cái, nói:

- Nghe nói Hạ huynh đệ là trưởng lão Hoành Sơn nhất mạch, chẳng lẽ ngay cả vật ấy cũng chưa nghe qua?

Hạ Nhất Minh vô cùng lúng túng. Hắn mặc dù là Hoành Sơn trưởng lão, nhưng thời gian sống tại Hoành Sơn cũng chưa tới một năm. Hơn nữa cũng không có ai nói loại chuyện này với hắn, dĩ nhiên là hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Xấu hổ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Hạ mỗ quả thật không biết.

Mộc Tẫn Thiên mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn như trước nói:

- Kỳ thực, không gian giới chính là một loại vật phẩm thần kỳ. Nghe nói có hình thái rất khác biệt, hơn nữa bên trong nó bao hàm cả một tiểu thế giới tồn tại độc lập.

Hạ Nhất Minh ánh mắt phát sáng. Trên thế giới vậy mà tồn tại một loại bảo vật như vậy, quả thực làm cho kẻ khác khó thể tin.

- Mộc huynh. Huynh đã từng nhìn tận mắt vật đó chưa?

Mộc Tẫn Thiên do dự một chút, nói:

- Đã từng gặp qua. Trong tay gia sư cũng có một bảo vật như vậy.

Hạ Nhất Minh than thở không ngớt nhưng cũng không có ý định cướp đoạt.

Nếu người ta đã đồng ý tiết lộ, hẳn chuyện này cũng không phải là việc gì bí mật.

Hơn nữa sư phụ của Mộc Tẫn Thiên, cũng chính là sư phụ của Trác Vạn Liên. Có thể bồi dưỡng ra hai đệ tử như vậy, còn xa một người như Hạ Nhất Minh hiện giờ có thể động vào.

Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:

- Mộc huynh. Nếu sau này Hạ mỗ có thể đi tới Bắc Cương. Lúc đó có thể hướng huynh xin một Băng chi quả hay không?

Mộc Tẫn Thiên không chút do dự gật đầu, nói:

- Đương nhiên có thể. Chỉ cần Hạ huynh chịu ra tay hỗ trợ tôn nhi. Như vậy cho dù thành công hay thất bại, chỉ cần ngày sau Hạ huynh tới Bắc Cương băng nguyên, Mộc mỗ nhất định sẽ chuẩn bị mười quả Băng chi quả cao cấp nhất hai tay dâng tặng.

Hạ Nhất Minh trong lòng mừng rỡ, nói:

- Mộc huynh sảng khoái như vậy, tiểu đệ còn gì có thể nói.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Tiểu đệ từ lâu nghe nói Khai Vanh quốc đất rộng người đông, cho nên muốn đi xung quanh xem xét một phen. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ dừng chân ở đây một năm. Nếu lệnh tôn có thể trong một năm đi tới Khai Vanh thủ đô. Như vậy tiểu đệ nhất định sẽ trợ giúp hắn một tay.
- Hắn tu luyện như thế nào mà có thể đạt được thành tựu kinh người như vậy? Hơn nữa hắn cũng vừa mới tấn giai nhất đường thiên, cơ bản chưa có thời gian củng cố. Nhưng khi chúng ta giao thủ, chân khí ngay cả một tia yếu ớt cũng không có. Còn có..

Trác Vạn Liêm trên mặt hiện ra vẻ khó tin, nói:

- Chân khí của hắn truyền ra khắp đại thụ. Người này thiên phú Mộc hệ tuyệt đối mạnh nhất trong cuộc đời mà vi huynh từng gặp. Có lẽ thiên phú một hệ này của hắn so với thiên phú của sư phụ cũng không thua kém chút nào.

Mộc Tẫn Thiên thở dài một tiếng, nói:

- Sư huynh. Thiên phú hắn rốt cuộc đến bậc nào chúng ta không cần đánh giá. Chỉ cần đem chi tiết việc này bẩm báo lại cho sư phụ. Hẳn lão nhân gia sẽ có quyết định phù hợp.

Trác Vạn Liêm khẽ gật đầu. Lão hiển nhiên là rõ ràng quyết định này rốt cuộc là vì sao.

Sau một lát, Mộc Tẫn Thiên đột nhiên nói:

- Sư huynh. Sau khi trở về, tiểu đệ sẽ bế quan tu luyện. Về phần chuyện của Hào nhi, xin huynh hay để ý dùm ta.

Trác Vạn Liêm vỗ ngực, nói:

- Sư đệ cứ việc yên tâm. Hào nhi đích thực thiên phú kỳ tài, để hắn tam hệ đồng thời tấn giai tiên thiên, chúng ta đã trì hoãn suốt tám năm. Hôm nay xuất hiện một người như Hạ Nhất Minh, cho dù thế nào cũng phải tận dụng cơ hội làm cho Hào nhi tấn giai thành công.

Nói tới đây âm thanh Trác Vạn Liêm khẽ chuyển:

- Sư đệ. Ân oán của đệ với Hạ Nhất Minh, còn có Đồ Phiên quốc cùng hắn, thật sự vì chuyện này mà kết thúc?

Mộc Tẫn Thiên im lặng hồi lâu, lão nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần Hào nhi có thể tam hệ công pháp đồng thời tấn giai thiên thiên. Như vậy chúng ta có trả giá lớn thế nào cũng đều đáng giá.

Trác Vạn Liêm do dự một chút, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.

Mộc Tẫn Thiên ánh mắt lộ ra vẻ thiết tha, nói:

- Nếu Hào nhi thật sự thành công, như vậy ta có thể đem nó tiến vào sư môn, xin làm môn hạ của sư phụ.

Trác Vạn Liêm thần thái cũng sảng khoái, cười nói:

- Nếu sư phụ thấy được Hào nhi đã đạt tới tiên thiên cảnh giới, khẳng định sẽ không nhịn được đưa hắn làm nhập thất đệ tử.

Lão cười cười nhìn Mộc Tẫn Thiên nói:

- Đến lúc đó tổ tôn hai người đều bái sư phụ làm môn hạ, đây cũng là một giai thoại đáng nói rồi.

Mộc Tẫn Thiên khẽ thổi thổi tách trà, trong mắt không dấu được vẻ mong chờ.

Trác Vạn Liêm đột nhiên thở dài một hơi, nói:

- Không tốt.

Mộc Tẫn Thiên giật mình, hỏi:

- Sao vậy?

Trác Vạn Liêm nhíu mày, nói:

- Ta đột nhiên nhớ tới. Nếu sư phụ thật sự đem Hào nhi thu làm đệ tử. Như vậy đệ cùng Hào nhi khi gặp nhau, sẽ xưng hô thế nào? Hắn gọi đệ là sư huynh, hay gọi đệ là gia gia a?

Mộc Tẫn Thiên trừng mắt nhìn Trác Vạn Liêm một cái, đột nhiên lắc đầu thở dài nói:

- Đáng tiếc Hạ Nhất Minh đã là đệ tử của Hoành Sơn nhất mạch. Nếu hắn có thể bái sư phụ ta xin làm đệ tử, chúng ta Băng hồn nhất môn sẽ phát dương quang đại. Cho dù là tái hiện huy hoàng trước đây cũng chưa biết chừng.

Vẻ tươi cười của Trác Vạn Liêm nhất thời thu lại. Lão dường như lo lắng chuyện gì đó. Trong mắt xuất hiện chút khác thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Mộc Tẫn Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Trong trí nhớ của lão, đây là lần đầu tiên chứng kiến sư huynh nghiêm túc trong một khoảng thời gian như vậy, hẳn là vừa nghĩ tới chuyện gì đó.