Vũ Thần
Chương 222 :
Ngày đăng: 23:38 19/04/20
Một đám bồ câu bay xẹt qua đỉnh đầu. Màu vàng thân thể chúng như những chiếc quạt đang mở ra, bay thẳng một đường về phía chân trời.
Phía dưới đàn bồ câu này có tiếng vó ngựa. Một đội kỵ sĩ chừng hai mươi người đang phóng như bay từ xa nhằm hướng Khai Vanh thủ đô mà tới.
Trong những người này, có một vị hán tử trung niên cùng một vị lão giả tóc bạc trắng.
Khi thấy đại môn thủ đô Khai Vanh quốc, đoàn người hô lên một tiếng, đông đảo khoái mã nhất thời giảm tốc độ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người dẫn đầu xoay người nói:
- Thúc công, chúng ta rốt cuộc cũng tới rồi.
Vị lão nhân kia đích thực chính là Tạ Tri Ân lão gia tử tới từ Hỏa Ô quốc. Mặc dù lão tu luyện song hệ thập tầng đỉnh phong, nhưng tuổi tác đã cao, hơn nữa cũng không phải là tiên thiên cường giả, không có thiên địa chân khí quán thể, cho nên trải qua một khoảng thời gian dài hành tẩu trên đường, lão đã có dấu hiệu mỏi mệt. Thậm chí ngay cả với một số người trẻ tuổi trong gia tộc đi theo tu vi chỉ đạt tới thất, bát tầng cũng không bằng.
Lúc này Tạ Tri Ân đang quan sát bức tường thành phía xa, thở dài một hơi:
- Noãn Hàng à. Ta đã già, so với các ngươi đã kém hơn nhiều rồi.
Tạ Noãn Hàng vội vàng an ủi nói:
- Thúc công. Lúc này chỉ cần người đột phá thành công lên tiên thiên lập tức sẽ có thiên địa chân khí quán thể. Tự nhiên là có thể khôi phục trạng thái tuổi trẻ.
Tạ Tri Ân trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
- Không biết vì sao. Càng đến gần nơi này, trái tim ta càng đập nhanh hơn. Luôn lo lắng không thể đột phá cực hạn. Nếu như thế sẽ lãng phí một cơ hội tốt.
Tạ Noãn Hàng sắc mặt khẽ biến. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã từng nhận lời, đồng ý sẽ trợ giúp Tạ Tri Ân gia trì kinh mạch. Nhưng có thể thành công đột phá lên tiên thiên cảnh giới hay không là phải dựa vào nỗ lực bản thân của lão. Nếu lúc này lão không có lòng tự tin, như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng tới sự thành công khi đột phá.
Mà Hạ Nhất Minh sau khi gia trì kinh mạch sợ rằng cũng không có kiên nhẫn làm chuyện như vậy lần hai.
Cho nên đối với Tạ gia lúc này mày nói, cơ hội kỳ thực chỉ tới một lần mà thôi.
Tạ Noãn Hàng thân là đại đương gia, lão đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của tiên thiên cường giả đối với gia tộc. Lúc này sắc mặt khẽ đổi, trấn an nói:
- Thúc công. Người tu luyện Hỏa, Mộc song hệ đã đạt tới lô hỏa thuần thanh. Nếu ngay cả người cũng không thể thành công, thử hỏi trên thế gian này ai có thể thành công được.
Tạ Tri Ân ánh mắt kinh ngạc nhìn Tạ Hoãn Hàng, sau đó lão bật cười, nói:
- Noãn Hàng. Ngươi yên tâm đi. Lão phu biết chuyện này không phải chỉ là chuyện bản thân, cho nên sẽ tuyệt đối dốc hết sức...
Lão dừng lại một chút, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có:
- Đến chết mới thôi.
Tạ Noãn Hàng trong lòng thầm run lên, biết rằng lão nhân gia đã hạ quyết tâm rồi.
Lúc này đột phá tiên thiên cảnh giới, nếu thành công thì tốt, nếu không thành công cho dù kinh mạch Tạ Tri Ân sẽ đứt đoạn cũng sẽ không ngừng lại.
Đi vào tử lộ cầu sinh, quyết tâm này không phải ai cũng có thể làm được. Chẳng qua, đối với tuổi tác của Tạ Tri Ân mà nói, chỉ sợ đây là phương thức tốt nhất rồi.
Tạ Noãn Hàng im lặng, rốt cuộc cũng không có nói thêm gì nữa. Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía cổng thành.
Trong nội viện, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đang trong phòng luyện công.
Người này ánh mắt đảo qua, không cần mở miệng cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Tạ Noãn Hàng không có nửa điểm yếu thế trước mặt thủ vệ cổng thành nhưng căn bản cũng không dám nhìn thẳng hắn.
- Thả người...
Chỉ ngắn ngủi hai chữ mà thôi cổng thành đã lập tức mở ra, tùy ý để người ra vào.
Đám người Tạ Noãn Hành sau khi thấy được bộ dạng của những thủ vệ này trong lòng cảm thán không thôi.
Tạ Minh Kim tiến lên từng bước nói:
- Thái thúc công, Đại bá, phụ thân, đã để mọi người đợi lâu.
Đám người Tạ Tri Ân lần lượt gật đầu. Tạ Noãn Ý bước tới kéo con mình lại, nhỏ giọng hỏi:
- Minh Kim. Vị tiên sinh này là ai vậy?
Có thể khiến thủ vệ không dám nói một lời đã cho người lạ vào thành, khẳng định không thể là người không có thân phận.
Tạ Minh Kim liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng nói:
- Vị đại ca này đến từ Đại sư đường.
Mọi người nhất thời đều nghiêm túc hẳn lên.
Trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc, có ai không biết Khai Vanh Đại Sư đường uy danh hiển hách.
Tạ Noãn Hàng vội vàng chắp tay, nói:
- Thì ra cao nhân của Đại sư đường. Tạ mỗ thất lễ rồi.
Người nọ vội vàng lui về sau từng bước, nói:
- Tạ tiên sinh khách khí. Tại hạ bất quá chỉ là một gã xa phu nho nhỏ tại Đại sư đường thôi. Không thể nhận lễ của ngài.
Đám người Tạ gia nhất thời hít vào một ngụm lãnh khí. Một xa phu mà đã có được thực lực cửu tầng nội kình, Đại sư đường này quả thực là ngọa hồ tàng long, thật không thể tin được.
Đám người nhanh chóng tiến vào thành, khi đi qua một con phố bỗng nghe tiếng cười nói sang sảng:
- Tạ lão gia tử, Tạ đại bá, Tạ nhị bá, đã lâu không gặp.
Đám người Tạ gia ban đầu cả kinh, có nhiều người không tin vào mắt mình đưa tay lên dụi dụi. Đến khi họ xác định được thân phận người này mới hết sức vui mừng.
Tạ Noãn Hàng bước tới, hành lễ thật sâu, nói:
- Hạ đại sư. Phiền ngài ra đón. Tạ gia hổ thẹn không dám nhận...
Đám người phía sau lão, kể cả Tạ Tri Ân cùng Tạ Minh Kim cũng đều cúi người thật sâu. Lúc này trong lòng bọn họ đã kích động tới cực độ.
Bởi vì bọn họ rõ ràng một điều. Từ nay về sau, danh vọng của Hỏa Ô Tạ gia sẽ cao thêm một tầng, tương lại huy hoàng lại càng có thể nắm trong tầm tay.