Vũ Thần
Chương 246 : Long trọng trở về
Ngày đăng: 23:38 19/04/20
Trên bình nguyên, một tuấn mã đỏ như máu đang phi nước đại. Trong địa hình bằng phẳng như nơi này, không nghi ngờ tốc độ của nó đạt tới cao nhất.
Rốt cuộc tốc độ của nó cũng giảm dần, kỵ sĩ lập tức vỗ về an ủi Hồng Lăng mã còn chưa tận hứng.
Kỵ sĩ này đương nhiên chính là Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân.
Sau khi diệt sát đám quân binh Khai Vanh quốc ngụy trang thành mã tặc, Hạ Nhất Minh không để ý tới đám người Từ Tô mà trực tiếp rời đi.
Về phần Viên Lễ Huân cùng Bách Linh Bát tự nhiên là theo sát hắn.
Bọn họ không còn hứng thú đi tiếp mà theo đường cũ trở lại, lúc này đã thấy được đội nhân mã Hoành Sơn nhất mạch từ xa.
Mặc dù đội nhân mã chỉ có chừng hai ngươi người nhưng thực lực của bọn họ khác xa so với đám hai trăm người Từ Tô. Nếu đám kỵ sĩ Khai Vanh quốc muốn tập kích đội nhân mã này e rằng bọn họ sẽ gặp chuyện không tưởng tượng được.
Hạ Nhất Minh cũng không trực tiếp điều khiển Hông Lăng tiến về phía đám người Hoành Sơn nhất mạch mà dừng ngựa giữa đường, ánh mắt hắn nhìn về phía xa như nghĩ tới một người nào đó.
Viên Lễ Huân nhẹ giọng hỏi:
- Nhất Minh. Chàng lo lắng cho bọn họ sao?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, trong nụ cười có chút khổ tâm, nói:
- Ta không phải lo lắng cho bọn họ mà là mọi người trong Thiên La quốc.
Đôi mắt đẹp của Viên Lễ Huân mở lớn, trong lòng không khỏi hoài nghi.
Trong trí nhớ của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh từ trước tới giờ chưa từng lo lắng vì thiên hạ. Đối với hắn mà nói, sở dĩ đảm nhận chức vụ Hộ quốc đại sư kỳ thực là vì muốn Hạ gia trang có thể thuận lợi phát triển, cũng là vì tình cảm yêu mến đối với Thủy Huyễn Cận.
Trong lòng Hạ Nhất Minh chưa từng để tâm vào việc thủ hộ Thiên La quốc.
Sau một lát, Viên Lễ Huân nhẹ giọng nói:
- Nhất Minh. Chàng thực sự trở thành Thiên La hộ quốc đại sư rồi.
Những lời này của nàng mặc dù có chút cổ quái, nhưng Hạ Nhất Minh sao không hiểu rõ chứ?
Nhìn bộ dạng thành thật của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh chân thành nói:
- Lễ Huân. Nàng từng nói với ta, lực lượng của một người bao nhiêu lớn thì tránh nhiệm phải gánh trên lưng cũng nặng bấy nhiêu. Mà dường như ta đã tìm được trách nhiệm của mình rồi.
Viên Lễ Huân chăm chú lắng nghe, nếu Hạ Nhất Minh đã quyết định như vậy nàng đương nhiên sẽ không phản đối. Cho dù chuyện này nhìn qua cũng có chút khó tin.
Bỗng nhiên Viên Lễ Huân như nhớ ra gì đó, quay đầu nói:
- Bách Linh Bát tiên sinh?
Một thân ảnh từ xa xa đột nhiên xuất hiện, Bách Linh Bát lúc này đã xuất hiện bên người bọn họ. Âm thanh của gã vẫn đều đều như không có chuyện gì:
- Chuyện gì?
- Bách tiên sinh. Trách nhiệm của ngài là bảo đảm an toàn của Nhất Minh. Vì sao khi đó ngài không ra tay hỗ trợ?
Bách Linh Bát hờ hững nhìn Viên Lễ Huân nói:
- Làm bảo vệ cho các ngươi tức là chỉ khi các ngươi gặp nguy hiểm mới chủ động ra tay. Những người đó...
Gã trên mặt không chút dao động nhưng tựa hồ như có ý cười cười nói:
- Bọn chúng có thể uy hiếp Hạ tiên sinh sao?
Mỗi người đều biết, sau này Thiên La quốc có phát triển hay không cũng tùy thuộc vào một tay người này. Bởi vậy để có thể đạt được lợi ích lớn nhất, đám cao tầng của Thiên La quốc không tiếc mọi giá hết sức kết giao với Hạ Nhất Minh.
Về phần dân chúng lại thông qua con đường khác mà biết được tin tức Hạ Nhất Minh sắp tiến vào thủ đô.
Bọn họ trong đầu không có chút tính toán lợi ích nào, mà chỉ hi vọng có thể tận mắt quan sát nhân vật trong truyền thuyết này.
Lâm Phỉ Nhiên cung kính hành lễ lui ra, sau đó ánh mắt hướng về các huynh đệ đồng môn ra lệnh, mọi người tiếp tục tiến với tốc độ như cũ.
Xe ngựa bọn người Hạ Nhất Minh lúc này đã tiến vào sườn núi cách thủ đô chừng mười dặm.
Hai vị lão giả tinh thần thoải mái từ vòng vây người trùng điệp kia bước ra hướng tới đội nhân mã.
Khi tới trước xe ngựa Hạ Nhất Minh, bỗng có người kêu lớn:
- Thiên La quốc vương Vu Thụy Bồi cùng Hộ quốc đại sư Thủy Huyễn Cận, nghênh đón Hạ Nhất Minh đại sư hồi kinh.
Mấy ngàn người tại đây bỗng chốc ngây ra, sau đó tiếng hoan hô long trời lở đất vang lên. Âm thanh của mấy ngàn người toàn lực hò hét, giống như phát tiết toàn bộ tâm tình uất ức đã ngàn năm của họ.
Lâm Phỉ Nhiên hai tay run lên. Mặc dù gã là một hậu thiên thập tầng cao thủ. Nhưng không ngờ lúc này, nghe được âm thanh phát ra của mấy ngàn người, trái tim hắn không khỏi ngừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tấm màn xe vén lên, Hạ Nhất Minh đã chậm rãi đi ra.
Tiếng hoan hô như bài sơn đảo hải đối với Hạ Nhất Minh dường như không chút ảnh hưởng. Thân hình hắn vẫn thẳng đứng bước đi, dưới vô số ánh mắt đang dõi theo, khí độ của hắn vẫn vững vàng như núi. Dường như trên thế giới này không có điều gì có thể rung chuyển được hắn vậy.
Vu Thụy Bồi trong lòng vừa mừng vừa sợ, Thiên La quốc có nhân vật như vậy quả nhiên là may mắn của. Nhưng nhận vật bậc này lẽ nào có thể chịu sự sai bảo của Vu gia?
Trong lòng Vu Thụy Bồi mơ hồ có cảm giác, ngày sau trong Thiên La quốc, lời nói của người này so với Hoàng thất càng có trọng lượng hơn.
Thủy Huyễn Cận đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, một già một trẻ nhìn nhau mỉm cười, sau đó Thủy Huyễn Cận nhìn Hạ Nhất Minh đứng đó hành lễ thật sâu.
Hạ Nhất Minh kinh hãi, vội vàng tránh sang một bên nói:
- Thủy huynh. Ngươi làm gì vậy?
Thủy Huyễn Cận ánh mắt nghiêm nghị nói:
- Hạ huynh đệ. Ngươi làm được việc mà cả đời ta cũng không làm được, như thế không đám cảm tạ sao?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng nói:
- Thủy huynh. Chẳng lẽ huynh đã quên, ta cũng là Thiên La hộ quốc đại sư sao?
Thủy Huyễn Cận cất tiếng cười to, nói:
- Không sai, Hạ huynh đệ cũng là Hộ quốc đại sự của nước ta mà.
Lão cảm khái khôn cùng nói:
- Đem quốc gia này giao vào tay ngươi, ta yên tâm rồi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười không nói, nhưng trong lòng hắn không khỏi có chút dự cảm xấu.
Thủy Huyễn Cận mặc dù nhìn qua vẻ hồng hào vẫn hiện ra trên mặt, ngay cả sinh mệnh lực trong cơ thể lão cũng vì việc vừa rồi mà kéo dài thêm. Nhưng nhìn lão nhân trước mặt, Hạ Nhất Minh trong lòng không hiểu sao có chút bi thương không nói nên lời