Vũ Thần
Chương 247 :
Ngày đăng: 23:38 19/04/20
Từ trên đỉnh núi trông về xa xa, dãy núi trải dài giống như cự long hoành không xuất thế trên bầu trời. Với lớp tuyết trắng phủ lên trên, cả dãy núi lúc này phản chiếu chút màu xanh nhạt.
Từ đỉnh núi quan sát mọi nơi, những ngọn núi lẩn khuất trong mây tựa như những bước chân tiên nhân dẫm nát mây mù.
Nơi này chính là ngọn nguồn sơn mạch vùng Tây Bắc.
Trên đỉnh núi lớn nhất, lúc này giống như một hắc động khổng lồ, tràn ngập cảm giác kỳ dị, khiến kẻ khác không khỏi run rẩy trước lực lượng đó.
Đối với những người dân thường sống dưới chân núi thì nơi đây chính là cấm địa. Cho dù là ai, chỉ cần tiến tới đó hẳn có đi không về.
Bất quá ở nơi ngọn nguồn sơn mạch này, cũng không phải giống như tưởng tượng của một số người là vùng đất khô cằn hoang hóa, mà đã không biết bao thế hệ cùng ngàn vạn dân cư đã sinh sống tại đây.
Những người này phân chia thành những bộ tộc khác nhau. Mỗi bộ tộc tuy nhân số bất đồng nhưng đều giống nhau là có thể sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh thế này, bởi thế không ai không là chiến sĩ tinh nhuệ. Cho dù là các đệ tử may mắn tu luyện trong Hoành Sơn nhất mạch cũng không thể so sánh với bọn họ.
Ban đêm, một mảnh tĩnh lặng bao trùm nơi đây.
Bỗng nhiên, trên một ngọn núi truyền tới âm thanh vô cùng thảm thiết.
Âm thanh này như một lưỡi dao sắc bén vạch nát màn đêm yên tĩnh.
Bất quá, chỉ trong phút chốc hơn mười đạo nhân ảnh từ những địa phương khác nhau cùng xuất hiện, bọn họ đồng thời nhìn về đỉnh núi vừa phát ra tiếng kêu kia nhất thời phóng đi như bay.
Tốc độ của những người này phải nói cực nhanh. Nếu để Hạ Nhất Minh nhìn thấy đám người này, khẳng định hắn khẽ kinh ngạc không khép miệng lại được.
Mặc dù bọn họ không nắm giữ Phong hệ lực lượng như Hạ Nhất Minh, nhưng tốc độ so với sát thủ Tư Mã Âm khẳng định không chút nào thua kém.
Xung quanh một đỉnh núi nho nhỏ không ngờ tồn tại mười siêu cường cao thủ như vậy, nếu để bên ngoài biết được không hiểu sẽ rung động cỡ nào.
- Hô …hô…
Tiếng kêu xé gió không ngừng vang lên, không lâu sau đám người này đã tề tụ trên đỉnh núi.
Tổng cộng mười một người, thân hình cường tráng, có nam có nữ, có lão nhân nhìn qua như sắp bước " vào hòm", có trung niên hán tử, còn có cả hai nữ tử trong đó.
Tuy rằng tuổi tác của hai nàng cũng không còn trẻ nhưng vẫn còn nguyên vẻ thướt tha thùy mị.
Nữ nhân khi đạt tới tiên thiên cảnh giới, tốc độ lão hóa cũng sẽ chậm lại rất nhiều, cơ hồ là không thay đổi. Cho dù là tuổi tác đã cao nhưng nhìn qua cũng chỉ như mới trung tuổi vậy.
Trên mặt những người này đều có những hình vẽ kỳ lạ, ngay cả trong dưới ánh trăng mịt mờ cũng hiện ra màu sắc rực rỡ, không khỏi khiến kẻ khác cảm thấy rùng mình.
Lần lượt tiến lên đỉnh núi, nhất thời thấy được một việc khiến bọn họ không chỉ kinh hãi mà lửa giận bốc cao vạn trượng.
Trên đỉnh núi này có một ngôi miếu nhỏ. Ngôi miếu này mặc dù nhìn qua rất đơn sơ, nhưng trong suy nghĩ của những người ở nơi đây nó tồn tại như là một phần thánh địa.
Ngôi miếu này chính là nơi bọn họ thờ phụng đồ đằng của mình.
Thế nhưng lúc này, ngôi miếu nhỏ đã hoàn toàn sụp xuống, về phần những vật phẩm dâng lên đồ đằng không biết là đã bị phá hủy cùng với ngôi miếu hay đã bị người cướp đi.
Bất quá với nhãn lực của những người này, bọn họ biết, ngôi miếu không phải tự nhiên sụp đổ, mà chắc chắn bị người khác ra tay.
Thủ lĩnh đám người là một hán tử trung niên, mặc dù dung mạo hắn còn khá trẻ nhưng, nhưng khi tiến lên đỉnh núi, mười người còn lại đều tập trung ánh mắt vào hắn, rõ ràng hắn chính là thủ lĩnh đám người này.
Ánh mắt người này khẽ chuyển, lấp lóe quang mang khiến kẻ khác không rét mà run.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt khẽ động nói:
- Cáp Thụy sứ giả bị chôn ở bên dưới. Nhanh cứu ra.
Hắn vừa dứt lời lập tức có ba người xuất thủ. Bọn họ thực lực không kém hơn tiên thiên cao thủ, ba người ra tay rất nhanh dọn sạch nơi này, đem vị lão nhân bị đè dưới miếu cứu ra.
Vị lão nhân sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hô hấp khi có khi không.
Thủ lĩnh đám người nhanh chóng tới cạnh lão nhân này, sau đó lấy ra một khối giống như khối gỗ. Tay hắn như đao chém xuống, nhất thời tách ra một mẩu nhỏ nhét vào miệng lão nhân.
Hai người Dược đạo nhân trong lòng hoài nghi, nhưng biết rằng không tự nhiên Liên Ý lại ra hiệu như vậy, liếc mắt nhìn nhau sau đó theo ra.
- Liên trưởng lão. Có việc gì quan trong sao? Chẳng lẽ Vu sư thúc bọn họ đã có tin tức phản hồi?
Dược đạo nhân dò hỏi.
Liên Ý lắc đầu, lão tủm tỉm cười nói:
- Vu sư thúc bọn họ mặc dù không có gửi tin về, nhưng ta có một tin tức khác muốn báo cho các người.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Liên Ý lúc này , mọi người đều biết chắc hẳn đã có chuyện tốt gì xảy ra.
- Liên trưởng lão. Đừng giấu nữa, mau nói đi.
Vu Hi Thần bật cười nói.
Liên Ý lập tức cười lớn một tiếng, từ trên người lấy ra một đoạn màu đen nhìn như vỏ cây.
Ánh mắt hai người Dược đạo nhân cơ hồ ngưng lại, lão kinh hô:
- Linh tinh...
Liên Ý khẽ gật đầu nói:
- Dược trưởng lão. Hảo nhãn lực.
Dược đạo nhân trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, hỏi:
- Liên trưởng lão. Sao có được vật này vậy?
Liên Ý trên mặt lô ra vẻ đắc ý, nói:
- Vật này do đệ tử Phong Hỏa Phong mấy ngày trước xuống núi, vô tình đào được. Hắc hắc..Không ngờ quanh đây còn có thiên tài địa bảo như vậy?
Dược dạo nhân cùng Vu Hi Thần nhìn nhau, vẻ mặt đồng thời biểu lộ sự vui mừng, điều này quả thực như trên trời rơi xuống một miếng bánh lớn ha.
Liên Ý nói:
- Dược trưởng lão. Bảo bối này chúng ta lên cất trong Bảo khố. Đợi khi thích hợp mở lò luyện đan.
Dược đạo nhân không chút do dự gật đầu, nói:
- Đồ tốt như vậy, nếu do Phong Hỏa phong tìm được. Ngày sau thuận lợi luyện chế đan dược, Phong Hỏa phong các ngươi có thể có một nửa trong đó.
Liên Ý hài lòng gật đầu, bất quá trong lòng lão không khỏi than thầm.
Nếu như không phải hi vọng vào Luyện đan thuật của Dược đạo nhân, Liên Ý lão cũng không nghĩ sẽ đem vật tốt này ra.
Bất quá, có thể đạt được một nửa trong đó, lại không phải tốn công đi thu thập dược thảo, Liên Ý cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Bảo khố của Hoành Sơn dĩ nhiên là đặt trên đỉnh núi cao nhất.
Vu Hi Thần Linh tinh tiến vào Bảo khố, cẩn thận đặt thứ này vào đó mới đóng cửa đi ra.
Nhưng Vu Hi Thần không biết, khi hắn vừa rời đi, một đạo nhân ảnh vô thanh vô tức tiến vào Bảo khố.
Bất quá người này cũng không lấy bất cứ vật gì, không những thế hắn còn đặt xuống một vật.
Sau đó bóng đen này lập tức rời khỏi Hoành Sơn nhất mạch giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây...