Vũ Thần

Chương 256 : Hội tụ một nơi

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Sâu trong núi, có rất nhiều nơi phong cảnh tuyệt đẹp hay là những hạp cốc âm u.

Lần này, trong một cái cốc, có một cái bóng bay lên, động tác nhẹ nhàng giống như một con thú, vô cùng nhanh chóng. Có điều, đó hoàn toàn là một con người. Thân thể hắn như bay trong không trung vào trong u cốc liền ngừng lại. Hắn ngửa cổ, một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên.

Tiếng huýt sáo giống hệt như một con ác lang trong đêm trăng, ngửa cổ lên trời mà tru. Mặc dù đang giữa ban ngày, nhưng thanh âm đó vẫn khiến cho người nghe phải sởn tóc gáy.

Thanh âm tiếng huýt sáo còn chưa dứt, phía trước đã xuất hiện mấy bóng người.

Động tác của từng người trong số đó đều vô cùng nhanh chóng. Thân pháp bọn họ chẳng khác gì một con cự lang đang len lỏi trong rừng. Trên mặt mỗi người đều vẽ những đường nét quái dị, che giấu nét mặt.

- Y Thủy Bào! Có chuyện gì thế? - Một người cau mày, không hài lòng nói:

- Chúng ta ẩn tránh tại đây là không muốn để cho người khác phát hiện. Ngươi làm như thế chẳng sợ tiết lộ tung tích, khiến cho đại sứ giả Tác Qua trừng phạt hay sao?

Vừa mới tới đây chính là người mới bỏ chạy khỏi Hoành Sơn - Y Thủy Bào. Hắn cười khổ một tiếng, nói:

- Ta đang muốn gặp Tác Qua đại sứ giả, chẳng lẽ ngài không có ở đây?

Một giọng nói âm u chợt vang lên phía sau hắn:

- Ta ở đây.

Y Thủy Bào vội quay đầu nhìn lại. Phía sau hắn, một người, một thú xuất hiện từ lúc nào không biết.

Hai tay khoanh trước ngực, chính là Đại sứ giả Tác Qua của bộ tộc Đồ Đằng. Bên cạnh hắn là một con cự lang có bộ lông màu hồng.

Mặc dù, toàn thân con cự lang được bao phủ bởi một bộ lông màu hồng, nhưng trên tứ chi của nó lại có một số hoa văn màu vàng. Những đường nét khác lạ đó không làm cho nó trở nên quái dị mà càng làm tôn thêm khí thế.

Y Thủy Bào liếc nhìn Hồng lang một cái sau đó cung kính vái chào. Nhìn điệu bộ của hắn có thể thấy được sự tôn kính với hồng lang.

Tất cả những người đứng đây dều cảm thấy bình thường. Trong bộ tộc Đồ Đằng, tín ngưỡng của bọn họ chính là cự lang linh thú. Đứng bên cạnh Tác Qua không chỉ là một con linh thú. Nó chính là Lang Vương. Thân phận của nó ở trong tộc còn cao hơn Tác Qua rất nhiều.

- Y Thủy Bào! Có chuyên gì xảy ra? Linh lang đi với ngươi đâu rồi? - Tác Qua lớn tiếng hỏi. Đặc biệt, sau khi Hồng lang phát ra thanh âm kỳ dị, sắc mặt của Tác Qua vô cùng khó coi, nói:

- Lang Vương nói, ngài ngửi thấy mùi tử vong. Chẳng lẽ linh lang gặp phải chuyện gì không hay?

Y Thủy Bào cười khổ, nói:

- Hồng Lang vương tôn kính! Tác Qua sứ giả! Ta đúng là một kẻ bất tài. Nếu không được linh lang liều mình cứu thì chẳng thể về được đến đây.

Tác Qua biến sắc, nói:

- Không thể có chuyện đó! Với thân pháp của lang tộc chúng ta, nếu muốn chạy trốn thì ngay cả cường giả Nhất đường thiên cũng khó có thể đuổi được ngươi, đừng nói là đuổi kịp linh lang.

Y Thủy Bào khổ sở, nói:

- Tác Qua sứ giả! Linh lang lúc này lành ít dữ nhiều rồi.

Hai mắt Tác Qua lóe ra ánh sáng. Cho dù là lúc bị mất Đồ Đằng, hai mắt hắn cũng chẳng hề như vậy.

- Linh Lang làm sao mà bị thương? - Giọng Tác Qua hết sức hời hợt, nhưng tất cả đều biết đó là do hắn cố gắng kìm nén cơn giận mà thôi.

Y Thủy Bào kể lại toàn bộ quá trình đột nhập vào Hoành Sơn. Sau đó, hắn nói:

- Sau khi ta và Hạ Nhất Minh giao thủ với nhau, hắn liền đuổi theo linh lang. Ta cứ nghĩ với tốc độ của linh lang chắc chắn sẽ bỏ rơi hắn. Chằng ngờ, qua năm ngày vẫn không hề thấy tung tích của linh lang mà sáu tên đệ tử cũng chỉ có hai người trở về. Một trong hai tên lại còn bị trọng thương.
Tất nhiên, đối với quyết định của Hạ Nhất Minh, mỗi người lại có phản ứng khác nhau.

Mao Liệt Quang không nói gì nhưng trong lòng không coi là đúng. Chỉ có vài tên đệ tử bình thường làm sao có thể sánh được với linh lang của bộ tộc Đồ Đằng cơ chứ? Cách làm của Hạ Nhất Minh đã chặt đứt một dây hòa giải cuối cùng.

Nhưng Thành Phó lại đồng ý với cách làm của Hạ Nhất Minh. Cứ nhìn lên nét mặt của hắn là có thể thấy được điều này.

Về phần Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang lại vô cùng cảm khái. Trong trường hợp như vậy chỉ sợ bọn họ không hề dám làm như thế. Chuyện này không liên quan đến lòng can đảm mà chỉ nói đến thực lực của mỗi người mà thôi.

Nếu phía sau bọn họ có Hoành Sơn nhất mạch hay là Thiên Trì sơn thì tình huống lại khác.

Đêm khuya, tiệc rượu đã giải tán. Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang cùng nhau tới phòng của Hạ Nhất Minh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bọn họ cũng chẳng có gì phải giấu diếm, nói thẳng ý đồ của mình.

- Hạ lão đệ! Đám đại sư của liên minh giữa các tiểu quốc chúng ta không phải không nghĩ tới mà là bọn họ không dám tới. - Thủy Huyễn Cận bất đắc dĩ nói:

- Thiên La và Hỏa Ô quốc đều có hai vị tiên thiên đại sư. Nếu một người có bị chết thì vẫn còn một người khác. Nhưng các nước còn lại thì khác.

Lời nói của hắn tuy đơn giản nhưng đã vạch trần suy nghĩ của các nước còn lại.

Hạ Nhất Minh cười, nói:

- Thủy lão ca! Ta hiểu rồi.

Thấy Hạ Nhất Minh cười cười, Thủy Huyễn Cận còn muốn nói thêm vài câu nhưng đành thở dài, không nói nữa.

Ở nơi xa, trong một khu rừng rậm....

Hai lão nhân vừa mới nhận được mật tín khẩn cấp truyền tới.

Phong thư này đáng lẽ tới tay hai người sớm hơn, nhưng bởi vì họ vào núi nên đến tận hôm nay mới nhận được.

Vu Kinh Lôi xem xong nội dung bức thư, quát to một tiếng không hay, tức giận nói:

- Chu Bát Thất! Ngươi bắt ta phải vào núi sâu tìm hiểu tin tức chẳng phải là muốn hãm hại ta hay sao?

Chu Bát Thất vội xem xong nội dung thư tín, cười khổ nói:

- Vu huynh! Ta làm sao có thể đoán được là vì lý do này. Ngươi mắng oan ta rồi.

Vu Kinh Lôi tức giận hừ một tiếng. Hai chân lão dậm mạnh một cái, nhanh chóng lao ra ngoài. Tốc độ của lão tăng lên đến cực hạn, chạy về Hoành Sơn.

Lão rời đi nhưng thanh âm vẫn còn vọng lại:

- Chu Bát Thất! Nếu Hạ Nhất Minh có gì bất trắc, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Chu Bát Thất bất đắc dĩ vỗ đầu, nói:

- Lão già này! Đến tuổi này rồi mà tính tình vẫn thối như thế. - Mặc dù oán hận, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy theo Vu Kinh Lôi. Tốc độ chẳng hề dưới... Cường giả Nhất đường thiên.