Vũ Thần

Chương 257 : Đánh lén

Ngày đăng: 23:38 19/04/20


Hoành sơn là một môn phái ẩn thế mấy ngàn năm. Trong khoảng thời gian đó cũng đã thu nạp được vô số đệ tử, chia ra các tòa núi xung quanh, lấy chủ phong làm đầu.

Hôm nay, số lượng tiên thiên cường giả tụ tập tại Hoành Sơn có tới mười vị. Chỉ tính riêng nhân số cũng không hề kém đại sư đường của Khai Vanh quốc.

Nhưng cho dù có nhiều tiên thiên cường giả như vậy, mọi người vẫn hết sức hồi hộp. Đối mặt với bộ tộc Đồ Đằng, cho dù là ai cũng không dám tự tin hoàn toàn.

Tiên thiên cường giả đã vậy, chưa nói đến đám đệ tử lại càng lo lắng hơn. Có điều, là đệ tử Hoành Sơn, đây cũng chính là nhà của họ. Cho dù thế nào thì họ cũng không thể lùi bước.

Có một con đường rất lớn dẫn lên Hoành Sơn. Cũng chỉ đi theo con đường này mới có thể lên được năm đỉnh núi cao nhất một cách dễ dàng.

Bình thường ở đây chỉ cắt có hai người canh gác, nhưng trong khoảng thời gian này, luôn có tới mười người. Trong số đó còn có cả một cao thủ hậu thiên đạt tới thập tầng.

Thời điểm này, những người được cắt canh gác tại đây vô cùng nghiêm túc, không hề lười biếng. Bất kỳ ai cũng đều hết sức tập trung, chỉ cần có chút gì đó lay động cũng đủ để cho họ chú ý.

Một bầu không khí khẩn trương theo thời gian cùng với việc gia tăng số lượng tiên thiên cường giả mà tăng thêm.

Trong trường hợp này, bất kỳ ai cũng không thể làm cho bầu không khí dịu bớt.

Đột nhiên, một người đang gác trong đình cao giọng quát:

- Có người tới.

Thanh âm khẩn trương của hắn làm cho cả mười người đứng đó đều nháo nhác.

Người phụ trách ở đây chính là đệ tử Phong Hỏa phong, Liễu Thành Dương. Hắn nghiêm mặt, nói:

- Kêu cái gì?

Người đệ tử phụ trách quan sát, nhanh chóng trả lời:

- Sư thúc! Có hơn trăm người đang tới. Bọn họ chính là người của bộ tộc Đồ Đằng.

Mấy tháng trước hầu như chẳng có ai biết đến lai lịch của bộ tộc Đồ Đằng. Cũng bởi hơn trăm năm qua. bọn họ chưa vượt qua Sinh Tử giới tiến vào vùng Tây Bắc.

Thực lực mạnh mẽ của bọn họ, trừ một số ít người ra, còn lại đa số ít có người biết.

Cho dù là Hạ Nhất Minh bước vào tiên thiên cường giả, nếu không phải bị dính vào chuyện này thì hắn cũng chẳng biết tới.

Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đặc biệt từ sau khi Y Thủy Bào lén tiến nhập vào Hoành Sơn, lịch sử của bộ tộc Đồ Đằng đã được rất nhiều người biết đến. Hơn nữa, cái tên đó cũng được nhắc đi nhắc lại trên Hoành Sơn.

Sau khi nghe thấy lời nói của tên đệ tử, Liễu Thành Dương biến sắc. Hắn đi nhanh tới vị trí chuyên dùng để quan sát. Ánh mắt hắn vừa nhìn ra một chút liền hiện lên một sự hung dữ.

Quả nhiên, dưới chân núi có tới hơn trăm người rất đặc biệt. Trên mặt mỗi người đều được vẽ nhiều loại hoa văn. Phong tục này ở vùng Tây Bắc không ở đâu có. Chỉ những người đến từ bộ tộc Đồ Đằng mới có thói quen như vậy.

Hắn vung tay lên, chẳng hề nghĩ ngợi nói:

- Báo hiệu.

Một tiếng kèn dài từ trong đình vọng ra. Tiếng kèn chia thành ba dài, hai ngắn theo một âm tiết đặc trưng để truyền báo tin tức.

Ngay khi tiếng kèn vừa mới dứt, từ trên núi cũng vang lên tiếng kèn. Sau khi tiếng kèn đó vừa dứt, mọi người liền nhìn thấy có vài thân ảnh đang lao nhanh tới.
Hạ Nhất Minh tức giận, hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi muốn vu oan cho ta hay sao? Cáp Thụy sứ giả của các ngươi đang ở đâu?

- Cáp Thụy sứ giả bị trọng thương đang ở trong tộc chữa trị. - Tác Qua bình tĩnh nói.

Hạ Nhất Minh chợt cười lạnh. Hắn có một cảm giác rằng đối phương muốn đẩy mình vào chỗ chết. Cho dù không có chuyện này thì Tác Qua cũng sẽ sử dụng trăm phương ngàn kế để làm ra chuyện tương tự.

- Nếu ta nói người đó không phải ta thì các ngươi cũng không tin. - Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói.

- Tất nhiên là không tin. Cho nên... - Tác Qua gằn giọng nói:

- Ta muốn ngươi... Chết!

Tiếng của hắn chưa dứt, nhưng lòng bàn chân của mỗi người cảm thấy khác thường.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cái chân to màu hồng, điểm thêm màu vàng từ dưới đất hiện ra, nhanh như chớp vồ vào đùi của Hạ Nhất Minh.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Hạ Nhất Minh. Kỳ công Thuận Phong nhĩ của hắn đã đạt tới cảnh giới cực cao. Có đánh chết thì hắn cũng không nghĩ ra lại bị công kích từ dưới đất.

Điều đáng sợ hơn là trước khi bị công kích, hắn không hề phát hiện điều gì bất thường dưới lòng đất.

Đối mặt với nguy hiểm, tinh thần Hạ Nhất Minh hết sức tập trung. Đây cũng là do tính mạng bị uy hiếp nên tự phát ra toàn bộ thực lực. Trong cảm giác của hắn, tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên chậm chạp. Cho dù là mấy cái móng vuốt sắc bén sắp chạm vào người hắn cũng thế.

Trong mắt hắn như thấy được một con đường trống trải trước mặt. Hắn tự tin có thể vượt qua quãng đường đó, tránh một trảo bất thình lình.

Mặc dù làm như vậy sẽ khiến cho tuyệt chiêu bí mật của hắn bị lộ, nhưng trong tình huống này cũng chẳng còn gì để giữ nữa.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp thi triển đã cảm nhận được nguồn phong lực lượng. Nguồn năng lượng đó hắn hết sức quen thuộc. Cũng chính nhờ nó mà hắn mới nắm được phong lực lượng.

Thủy Huyễn Cận ...

Vị lão nhân cao trong hoàn cảnh này đã thi triển ra năng lực đồng dạng với Hạ Nhất Minh. Khoảng cách giữa hai điểm, lão dùng một tốc độ cực nhanh mà xuyên qua.

"Hô..."

Như có một trận gió mát thổi qua, chẳng hề có một cảm giác gì khác.

Thủy Huyễn Cận cùng với Hạ Nhất Minh đã xuất hiện phía sau mọi người, ngay trước vách núi. Một trảo đột nhiên xuất hiện từ dưới đất đã vồ vào khoảng không.

Sau đó, từ dưới đất, một con hồng lang rất to bước ra. Nó lạnh lùng liếc nhìn đám người Hạ Nhất Minh. Chẳng hề thất vọng vì cú thất bại vừa rồi. Nó nghênh ngang quay người đi tới bên cạnh Tác Qua.

Khi một trảo đầy móng vuốt xuất hiện, đám người Dược đạo nhân đều lui lại phía sau. Nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của con cự lang, tất cả đều có cảm giác ớn lạnh.

Tất cả đều có cảm giác con cự lang chính là một con linh thú có thực lực khủng khiếp...