Vũ Thần

Chương 265 : Khai sơn thức thứ hai mươi hai

Ngày đăng: 23:39 19/04/20


Hạ Nhất Minh sợ hãi, trái tim hắn đập mạnh. Cho dù là khi tính mạng hắn bị uy hiếp lớn nhất, cho dù là yết hầu hắn trong chớp mắt bị chủy thủ kia chạm phải.

Hắn cũng chưa từng sợ hãi như lúc này.

Lão nhân, vị huynh đệ vong niên của hắn, trong số những vị tiên thiên cường giả, là người đầu tiên hắn thật lòng kết giao,

Mà vừa rồi còn ở nơi nguy hiểm nhất, trước lưỡi hái tử thần mang hắn trở lại, không phải là bảo tiêu Bách Linh Bát mà chính là vị lão nhân tu vi Bách tán thiên này.

Nếu như không phải có vị lão nhân này đứng một bên áp trận, như vậy...

Hậu quả cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể tưởng tượng ra.

Cũng không biết bao lâu sau, Hạ Nhất Minh ngón tay thậm chí vẫn dừng lại giữa khoảng không.

Rốt cuộc, bàn tay của hắn như trải qua ngàn núi, vạn sông, trải qua vô số năm tháng đặt trên mình Thủy Huyễn Cận lão nhân.

Trong nháy mắt, thân thể lão nhân tràn đầy một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ, sau khi tìm được phương hướng sôi trào như nước thoát ra.

Ngắn ngủi chỉ vài lần hô hấp, sinh mệnh lực trong cơ thể Thủy Huyễn Cận đã triệt để biến mất.

Hạ Nhất Minh mở to hai mắt, hắn khó có thể tin tưởng vào cảm giác lúc này.

Từ trong miệng, hắn phảng phất như nói với chính mình:

- Thủy...lão ca.

Một màu đen trong nháy mắt lan truyền toàn thân Thủy Huyễn Cận, thân thể lão giống như được ngâm nước ba ngày, màu đen thẩm thấu vào mọi ngóc ngách trong thân thể lão.

Tiếp sau, vị lão nhân vốn đứng thẳng như núi, cứ như vậy đổ xuống.

Tận đến giây phút này, thân thể lão vẫn giống như trường thương thẳng đứng, thậm chí ngay cả đầu gối lão cũng không chút nào chùng xuống.

Hạ Nhất Minh vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay hắn phải khó khăn lắm mới đỡ được vị lão nhân sắp đổ xuống đất này.

Dường như là bản năng, Hạ Nhất Minh ra tay như chớp, đem lão nhân ôm vào trong lòng, tránh cho thân thể lão tiếp xúc cùng mặt đất.

Chỉ là sau khi cánh tay Hạ Nhất Minh tiếp xúc cùng thân thể Thủy Huyễn Cận, hắn đã biết, tính mạng vị lão ca này đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù vẻ mặt Thủy Huyễn Cận tươi cười không chút thay đổi, nhưng màu đen tràn ngập khuôn mặt khiến nụ cười lúc này mang theo vẻ quái dị, nhìn qua kẻ khác không khỏi trái tim phát lạnh.

Hạ Nhất Minh miệng mở lớn, trong lòng là một mảng mờ mịt.

Nếu như khi sắp tử vong, Hạ Nhất Minh có thể bình tĩnh như người đứng ngoài quan sát, lẳng lặng nhìn thanh chủy thủ sắp đâm vào yết hầu trên cổ.

Còn giây phút này, hắn trong đầu ngoài sự trống rỗng cũng chỉ còn trống rỗng.

- Sau lưng...

Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai Hạ Nhất Minh. Bất tri bất giác hắn lật thân thể lão nhân, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

Sau lưng lão nhân, ở vị trí của trái tim, có một vết thương nho nhỏ.

Xung quanh vết thương cũng không có máu tươi chảy ra, nhưng ánh mắt Hạ Nhất Minh thấy được màu đen kinh tâm động phách bên trong vết thương đó.

Chân khí Hạ Nhất Minh truyền vào thân thể lão nhân, hắn cảm nhận được, trong trái tim lão đã không còn một giọt máu tươi, giống như đột nhiên bị thứ gì đó ép toàn bộ chất lỏng ra khỏi cơ thể.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Hạ Nhất Minh âm thanh mơ hồ phảng phất, dường như nó không phải được phát ra từ miệng hắn.

- Thủy Huyễn Cận kỳ thực đã sớm chết rồi.
Sau khi tiến vào tiểu cốc, Hạ Nhất Minh gỡ Đại Khảm Đạo xuống, vận khí lên đao, đao mang không ngừng xuất hiện.

Hạ Nhất Minh khẽ động cổ tay, trong chốc lát đã đào một hố lớn trên mặt đất. Sau đó thân thể hắn bay lên, vọt tới trước vách núi, khua nhẹ cổ tay, nhất thời Đại Khảm Đao cắm thật sâu vào vách đá.

Dưới chân khí khổng lồ truyền vào, rất nhanh, một khối đá vuông vức đã được hắn lấy xuống.

Ánh đao chớp động, nháy mắt khối đã kia đã trở thành một cỗ quan tài thật lớn. Mặc dù không tinh xảo như được điêu khắc lên, nhưng đây là tự tay Hạ Nhất Minh làm ra.

Buông Đại Khảm Đao xuống, Hạ Nhất Minh ôm thi thể lão nhân nhẹ nhàng đặt vào thạch quan.

Mỗi một động tác của Hạ Nhất Minh đều vô cùng nhẹ nhàng, dường như lão nhân kia không phải đã chết đi, mà chỉ như ngủ thiếp đi. Mà hắn thì như sợ kinh động giấc ngủ đó, bởi thế mỗi động tác đều vô cùng cẩn trọng.

Đem thạch quan đặt vào huyệt động Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn vào đó.

Trên mặt lão nhân vẫn là nụ cười tự tin, thoải mái.

Trái tim Hạ Nhất Minh dường như thắt lại.

Trước một giây mất đi tính mạng, trái tim lão nhân vốn đã bị chủy thủ đâm thủng. Nhưng lão không lập tức ngã xuống, mà dùng nghị lực thật lớn, đem tiên thiên chân khí bảo vệ trái tim. Chịu đựng thống khổ kinh người, nhưng vẫn vững vàng như núi đứng sau Hạ Nhất Minh.

Đây là việc sau cùng lão nhân làm vì hắn.

Giờ phút này, trong đầu Hạ Nhất Minh nhớ tới câu nói của lão nhân bên ngoài Thiên La thủ đô.

- Lão phu yên tâm rồi...

Khi Hạ Nhất Minh vì Thiên La quốc mà bộc lộ thái độ của chính mình, lão nhân đã thực sự yên lòng.

Dường như Hạ Nhất Minh đã hiểu được ý nghĩ sau cùng của lão. Hắn cũng biết tại sao, khi tính mạng sắp mất đi, lão nhân còn có thể có nghị lực cùng quyết tâm cường đại như vậy.

Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, chân khí trên người sôi trào như nước.

Thân thể Hạ Nhất Minh bỗng bắn thẳng lên, giữa không trung vung tay một cái, Đại Khảm Đao to lớn kinh người không ngờ bay thẳng vào tay hắn.

Ánh đao chớp lên, cả sơn cốc như tràn ngập đao mang sắc bén.

Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, từ thức đầu tiên khởi phát, mỗi chiêu mỗi thức lần lượt được Hạ Nhất Minh xuất ra.

Tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung cao độ, lửa giận kìm nén đã lâu lại bùng lên trong lòng hắn. Vì người đã khuất mà phẫn nộ, lực lượng này khiến chân khí trong cơ thể hắn sôi trào, không ngừng đẩy cao tới đỉnh điểm.

Thức thứ hai mươi, thức thứ hai mươi mốt...

Sau thức thứ hai mốt này, Hạ Nhất Minh hai mắt trợn tròn, hắn cũng không thu tay lại, mà thuận thế bổ ra một đao...

Cùng lúc đó, Ngũ hành chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, bắt đầu từ Thủy hệ, theo tương sinh chuyển hóa, cho tới tận cùng là Kim hệ chân khí cường đại.

Sau đó ánh đao mang thật lớn bay thẳng về phía vách núi.

Âm ầm một tiếng nổ vang, một khe lớn thẳng tắp trải dài trên mặt đất, tới tận vách núi đối diện, trên vách núi cũng nứt ra một khe hở cực lớn.

Một luồng ánh sáng thần kỳ từ khe hở phát ra.

Hạ Nhất Minh thở dốc, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập uy áp.

Khai Sơn, thức thứ hai mươi hai.