Vũ Thần

Chương 266 : Ngưng luyện Phong chi hoa

Ngày đăng: 23:39 19/04/20


Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, thức thứ hai mươi hai...

Sau khi tấn giai Nhất đường thiên, Hạ Nhất Minh cũng từng tu luyện qua Kim hệ chiến kỹ này. Nhưng sau khi hắn tu luyện tới thức thứ hai mốt, liền không cách nào thi triển thức tiếp theo.

Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác, chiến kỹ này quả thực bác đại tinh thâm, sau thức thứ hai mươi, mỗi thức tiếp theo đều đòi hỏi người tu luyện phải đạt tới tầng cao nữa mới có thể nắm giữ.

Vốn Hạ Nhất Minh cho rằng, hắn chỉ có thể ngưng luyện được một đóa Thủy chi hoa chưa thành hình, nên chưa thể tiến lên một tầng tiếp theo. Nhưng lúc này, sự thương tiếc lão nhân, cùng lửa giận đối với Đồ đằng nhất tộc, hắn không ngờ có thể lợi dụng Ngũ hành hợp nhất phát ra thức thứ hai mươi hai.

Uy lực của một thức này quả nhiên không phải nhỏ. Mặc dù lúc này Hạ Nhất Minh đã rơi vào trạng thái kiệt sức, nhưng khi đem một thức này phát ra, hắn mới hiểu được, vì sao muốn thi triển một thức này lại khó khăn như vậy.

Nếu chỉ lấy uy lực mà nói, thức thứ hai mươi hai sức phá hoại chưa hẳn đã so sánh được với thức thứ hai mốt.

Nhưng khi thi triển thức thứ hai mươi hai, không gian bốn bề giống như bị Kim hệ lực lượng khóa chặt. Trong phạm vi đó, dường như bất cứ thứ gì cũng không thể di động.

Thật ra, thức thứ hai mốt khi phát ra cũng ẩn chứa loại năng lực khống chế này. Nhưng đáng tiếc là năng lực không chế không gian của nó yếu hơn rất nhiều so với thức thứ hai mươi hai.

Đừng nói là tiên thiên cường giả, cho dù là hậu thiên cao thủ cũng có thể thoát khỏi kiềm chế của nó.

Bởi vậy, trừ khi là có xu hướng dùng cứng đối cứng, hoặc là tình huống chỉ có hai người giao đấu mới có thể sử dụng một thức này.

Mà ở những tình huống trên, cơ bản sẽ không có cơ hội thi triển ra một thức trên.

Nhưng sau khi nắm giữ thức thứ hai mươi hai, Hạ Nhất Minh trong lòng biết được, một thức này không chỉ bảo vệ tính mạng khi sinh tử lâm đầu, cho dù khi đánh với đối thủ yếu hơn cũng có thể sử dụng.

Đối thủ yếu muốn quay đầu bỏ chạy, bị năng lực khống chế của một thức này giữ lại, trong lúc bất ngờ không kịp phòng ngự cũng chỉ có thể lưu lại đợi chém mà thôi.

Nhất thời, tâm trạng Hạ Nhất Minh chợt trầm xuống.

Suy nghĩ của hắn sau khi tập trung cao độ, khẩn trương, bi thương cùng thống hận rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại.

Khi Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn mới thấy, một đao kinh thiên bổ ra, trên vách núi tạo ra một khe lớn. Bạch thạch được giấu trong đó phát ra ánh sáng mờ mịt đã chiếu tới thân thể đang nằm trên đất của hắn.

Hai mắt nhắm lại, Hạ Nhất Minh tùy ý để ánh sáng Bạch thạch phát huy hiệu quả thần kỳ trên thân thể.

Trong đầu Hạ Nhất Minh lúc này trống rỗng.

Giờ phút này, hắn mất đi cảm giác đau lòng, quên đi cảm giác bi thương, quên luôn cừu hận, cũng quên đi thương tiếc.

Cuộc đời mười tám năm, những gì trải qua giờ phút này mơ hồ bị hắn xóa bỏ hoàn toàn.

Hạ Nhất Minh lúc này như trẻ sơ sinh, hoặc như một khối ngọc tinh khiết không nhiễm chút bụi trần.

Cảm giác mà hắn có, lực lượng mà hắn có, tất cả những thứ mà hắn có, dường như theo một thức thứ hai mươi hai toàn bộ phát hết ra ngoài.

Lúc này tại đây, ngoài trừ thân xác, hắn không còn cảm nhận được bất cứ điều gì.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, nó thổi trên mặt nước, trên đám lá cỏ, trên da thịt Hạ Nhất Minh.

Trong cơn gió dường như có tiếng nỉ non, khi như tiếng hát, khi lại như tiếng nói huyền bí.

Hạ Nhất Minh nghe được, hắn nghe được những âm thanh khác nhau trong cơn gió...

Những cơn gió khác nhau mang tới những âm thanh khác nhau.
Chu Bất Thất hít vào một ngụm lãnh khí, lão dù sao cũng là lần đầu tiên cùng Hạ Nhất Minh tiếp xúc. Mặc dù từ trước cũng nghe nói vô số chuyện liên quan tới Hạ Nhất Minh, nhưng không ngờ lúc này gặp mặt lại rung động như vậy.

Người trẻ tuổi này mới tấn giai Nhất đường thiên được bao lâu thời gian. Vậy mà không chỉ củng cố cảnh giới thậm chí đã ngưng luyện thành công đóa hoa đầu tiên.

Nếu như nói con người đạt tới Bách tán thiên là mở ra được một cánh cửa tiếp xúc với thiên địa chân khí, hơn nữa còn đặt một chân vào trong cánh cửa đó. Như vậy Nhất đường thiên cường giả chính là đã mở hoàn toàn cánh cửa đó, hơn nữa đã bước cả hai chân vào.

Nhưng Nhất đường thiên cường giả sau khi đứng vững trong cánh cửa đó mới có thể tiếp tục tiến lên.

Không tiến tất lùi, nếu không nắm giữ được, thì cánh cửa thật vất vả mới có thể mở ra cũng sẽ đóng lại tức khắc.

Nhất đường thiên cường giả, trải qua quá trình không ngừng cố gắng, ngưng tụ đủ chân khí cường đại, khi đó mới có thể ngưng luyện đóa hoa hữu hình.

Khi Nhất đường thiên cường giả ngưng luyện thành công đóa hoa đầu tiên cũng có nghĩa đã đi một bước đầu tiên sau cánh cửa kia.

Một bước đầu tiên này không thể không có, cũng chỉ bước vững vào một bước này mới có thể bước từng bước tiếp theo.

Chu Bát Thất trên mặt không giấu được vẻ đố kỵ. Cho dù lão tại Thiên Sơn Trì chủ mạch tu luyện trong hoàn cảnh tốt hơn hẳn so với Nhất đường thiên cường giả thông thường. Nhưng cũng vì củng cố cảnh giới, hơn nữa bước một bước đầu tiên này cũng phải mất tới ba mươi năm.

Nghĩ tới lúc trước khổ cực, lại xem Hạ Nhất Minh lúc này, trong lòng Chu Bát Thất không nén được một chút than thở.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh tùy ý quan sát vẻ mặt bọn họ, sau đó nói:

- Vu trưởng lão. Bách Linh Bát ở nơi nào?

Nếu là những tiên thiên cường giả khác, chỉ cần phát ra khí tức cường đại, Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm ứng được vị trí của họ. Nhưng Bách Linh Bát thì khác, cho dù là gã muốn phát ra khí tức cũng không có khả năng làm được.

- Bách Linh Bát tiền bối đang trong phòng đợi ngươi trở về.

Vu Kinh Lôi vội vàng nói.

Hạ Nhất Minh nhìn lão gật đầu một cái lập tức xoay người đi.

Chu Bát Thất sắc mặt khẽ biến. Mặc dù lão cũng biết tâm tình Hạ Nhất Minh lúc này khẳng định là không tốt. Nhưng đối với một vị Nhất đường thiên cường giả trước mặt mà làm như không thấy, thực là quá cuồng ngạo.

Vu Kinh Lôi chậm rãi xoay người, ánh mắt ẩn ý nhìn Chu Bát Thất nói:

- Chu huynh. Lúc trước ta lẽ nào cũng vậy?

Chu Bát Thất giật mình, biết rằng ý nghĩ trong đầu đã bị Vu Kinh Lôi phát hiện. Vẻ mặt lão có chút đỏ lên, sau đó liền nghĩ tới một người nào đó.

Một hồi lâu, Chu Bát Thất thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng đem chút khó chịu đó hoàn toàn buông bỏ.

Mười tám tuổi Nhất đường thiên, còn ngưng luyện thành công một đóa hoa, thiên tài như vậy, nếu không để ngươi trong mắt, ngươi có thể làm gi?

Đột nhiên Chu Bát Thất hiểu được, vì sao đám người Tác Qua bằng mọi giá, không từ thủ đoạn hèn hạ cũng phải giết cho được Hạ Nhất Minh.

Bọn chúng nếu không làm như vậy...