Vũ Thần

Chương 346 : Hoàng Tuyền Môn

Ngày đăng: 23:40 19/04/20


-Sư thúc tổ đại nhân, đệ tử oan uổng quá. Việc này không quan hệ với đệ tử, tuyệt đối không quan hệ…

Một tiếng tru nhu heo bị chọc tiết vang lên, cả người Lập Đông Vinh run run, đập đầu về hướng Trương Trọng Cẩn. Tuy rằng lão đã hơn 60, cũng là một người tu luyện nội kình tới tầng 8, nhưng giờ phút này dập đầu như gà mổ thóc, không dám vận công để giảm bớt nguy hiểm.

Trương Trọng Cẩn mặt mày nhăn nhó, nói:

-Câm miệng.

Như bị một lưỡi đao sắt bén cắt qua, tiếng rên rỉ, van xin của Lập Đông Vinh lập tức biến mất chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của lão và tiếng qùy lạy, dập đầu của các tộc nhân sau lưng lão.

Có thể theo Lập Đông Vinh đến đây tiễn đưa, tự nhiên không thể là gia đinh người hầu mà chỉ có thể là những người cao cấp nhất trong khu vực.

Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói:

-Hạ huynh, khiến huynh phải chê cười rồi.

Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn Lập Đông Vinh. Lúc này khuôn mặt lão đã mồ hôi đầm đìa như mưa, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Hiễn nhiên lão biết rất rõ, nếu Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch thật sự hoài nghi lão, như vậy căn bản là không cần bọn họ ra tay, chỉ cần vài đệ tử hậu thiên tinh anh của Linh Tiêu Bảo Điện, cũng đủ để chém chết cả nhà lão.

Hơn nữa nơi này có trên trăm đệ tử tinh anh, nếu thật sự động thủ, cam đoan là Lập gia không thoát một ai.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói:

-Kim huynh, ta thấy việc này rất kỳ quái, hẳn là không quan hệ với hắn đâu.

Kim Chiến Dịch không chút do dự nói:

-Đương nhiên là không quan hệ với hắn rồi.

Hạ Nhất Minh hơi giật mình, kinh ngạc nhìn, không thể tưởng được hắn còn khẳng định hơn mình. Nguồn: https://truyenfull.vn

-Trương sư huynh, ta vừa mới xem qua, có lẽ là thích khách của Hoàng Tuyền Môn.

Kim Chiến Dịch trầm giọng nói.

Trên mặt Trương Trọng Cẩn hiện lên vẻ giận giữ, lão hừ lạnh một tiếng nói:

-Lại là Hoàng Tuyền Môn sao bọn chúng lại cứng đầu đến chết không tha

như vậy.
Toà thành này chính là phạm vi hoạt động cực hạn của Hoàng Tuyền Môn. Nếu chân chính bước vào địa vực Tây Bắc, như vậy cho dù có ám sát thành công cũng không được chút tiền thưởng nào, ngược lại còn lọt vào vận mệnh bị thanh trừng.

-Thanh trừng?

Hạ Nhất Minh nhướn mày hỏi.

-Trương huynh, nều Hoàng Tuyền Môn có việc tư, liệu có thể đi tới Tây Bắc hay không?

-Quyết không có khả năng.

Trương Trọng Cẩn phủ quyết nói:

-Quy củ của Hoàng Tuyền Môn đã truyền lại hơn ngàn năm không phải chỉ để trang trí. Trừ khi có người vi phạm luật lệ bọn họ định ra, Hoàng Tuyền Môn sẽ tự phái người đuổi giết, nếu không sẽ tuyệt đối không phát sinh chuỵên như vậy.

Nói tới đây, dường như chợt nhớ tới điều gì, Trương Trọng Cẩn cười nói:

-Hơn một trăm năm gần đây, gần như cứ cách một vài năm đều có người bởi vì lọt vào Hoàng Tuyền Bảng mà trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi Đại Thân, đi tới nam bắc cương vực, núi thẳm tây bắc, thậm chí là đại hải ở cực đông và các nước phương tây. Chỉ cần bọn họ có thể bình an đi ra khỏi biên giới Đại Thân quốc, vậy tính mạng bọn họ có thể bảo toàn, từ nay về sau không cần phải lo lắng tới sát thủ của Hoàng Tuyền Môn nữa.

Đầu óc Hạ Nhất Minh xoay chuyển thật nhanh, trầm giọng hỏi:

-Không có ngoại lệ sao?

-Không có.

Trương Trọng Cẩn chần chừ 1 chút, rồi nói:

-Ít nhất theo lão phu biết, hắn là không có.

Hạ Nhất Minh yên lặng gật đầu, Trong lòng hắn lại càng nghi ngờ hơn, nếu sát thủ của Hoàng Tuyền Môn không được phép rời khỏi Đại Thân, vậy Tư Mã Âm đến từ đâu?

Hẵn vẫn luôn tin tưởng cảm giác của mình, Tư Mã Âm tuyệt đối là người của Hoàng Tuyền Môn, điểm này chắc chắn không thể nghi ngờ.

Sau một lát, có người tới báo cáo tổn thất hôm nay. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là trong đám khói vàng kia không ngờ lại không có độc, chẳng qua chỉ là có tác dụng che mắt mà thôi.

Cho đến sau khi tiễn mọi người xong, Lập Đông Vinh lau mồ hôi lạnh trên đầu. Tuy rằng trong lòng lão căm hận sát thủ của Hoàng Tuyền Môn thấu xương, nhưng tự biết thực lực không đủ, thậm chí còn không có can đảm trách mắng 1 câu.