Vũ Thần
Chương 350 : Đau đầu vì linh thú
Ngày đăng: 23:40 19/04/20
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, lại nhìn ra ngoài lần nữa.
Tất cả những kẻ đã chết hoặc bị Trương Trọng Cẩn và các đẹ tử của Linh Tiêu Bảo Điện bắt sống đều bị xếp lại thành một đoàn. Hơn nữa, toàn bộ nón tre của bọn chúng đều bị lột ra, lộ ra tướng mạo của mình.
Khi thấy khuôn mặt của họ, Hạ Nhất Minh phát hiện thấy trong đó có mấy người có diện mạo khác thường, có vài phần tương tự với người La Mễ Á.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
-Đúng vậy, quả nhiên là người tới từ Phương Tây.
Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn có vô vàn nghi vấn. Rốt cục Kim Chiến Dịch phạm tội thương thiên bại lí gì, qủy thần khó tha nào mà chẳng những Hoàng Tuyền Môn liệt gã vào hạng đầu của Hoàng Tuyền Bảng, hiện tại ngay cả Thích Khách công hội của Phương Tây cũng dính vào.
Hơn nữa, lúc này song phương đều không phái tới Thích Khách tầm thường, mà đều là những cường giả Nhất Đường Thiên hàng đầu.
Nếu Kim Chiến Dịch không có thực lực quỷ thần khó lường và phản ứng nhạy bén tới cực điểm, chỉ sợ lúc này đám Thích Khách đã mấy lần thành công rồi.
Trương Trọng Cẩn mặt co mày cáu, nói:
-Hoàng Tuyền Môn và Thích Khách công hội của Phương Tây rõ ràng là hai thế lực hùng mạnh hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau, thực không nghĩ ra vì sao bọn chúng lại liên thủ tới ám sát Kim sư đệ.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hỏi:
-Trương sư huynh, chẳng lẽ người không lấy được khẩu cung sao?
-Hỏi một ít, chẳng qua thân phận của những người này không đủ, bọn chúng chỉ biết là Thích Khách công hội đột nhiên nhận được một đơn đặt hàng lớn, chỉ nói tên họ ra, nói muốn cái đầu của Kim sư đệ. Những người này đúng là ham món tiền thưởng lớn đó cho nên mới tới đây.
Trương Trọng Cẩn trầm giọng nói.
-Vì một ít tiền thưởng liền đi tới phương đông Đại Thân ngàn dặm xa xôi?
Hạ Nhất Minh hồ nghi, hỏi.
-Trương huynh, bọn chúng không ăn nói linh tính chứ?
Trương Trọng Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
Kim Chiến Dịch tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
-Hạ huynh đệ, chuyện này chúng ta lực bất tòng tâm, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Tuy rằng trước kia gã chưa được gặp bảo trư, nhưng trước khi tới đây, gã đã được nghe Trương Trọng Cẩn giới thiệu về linh thú kỳ dị này. Hơn nữa Trương Trọng Cẩn luôn dặn dò, bất kể như thế nào cũng không được làm nó bị thương hay chết. Nếu không, chờ đợi gã chính là một kết cục còn đáng sợ hơn cả việc các Tiên Thiên cường giả của các nước Phương Tây đuổi giết.
Tuy rằng hắn hào sảng, nhưng cũng không ngu ngốc, biết chuyện gì có thế lảm, chuyện gì có thể dẫn lửa thiêu thân.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh rất đau khổ, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ. Con vật nhỏ phi thường đáng yêu trước mặt lại đại biểu cho phiến toái rất lớn. Hơn nữa hắn chưa chắc đã chịu đựng nổi phiền toái này.
Trương Trọng Cẩn ho nhẹ một tiếng, nói:
-Hạ huynh, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.
Lão an ủi nói:
-Thân phận của người dù sao cũng không giống người thường, là Tây Bắc … không, toàn bộ đại lục mấy ngàn năm qua đều không có sách vở nào ghi lại người còn trẻ tuổi mà đã trở thành cường giả tam hoa như ngươi. Thiên Trì vương giả Đế Thích Thiên đại nhân hẳn là sẽ tha cho người 1 lần.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, loại khuyên bảo không đến nơi đến chốn này ai có thể để trong lòng được.
Khẽ thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh rốt cục hoàn toàn dứt bỏ tâm tư bất an này. Dù sao con thú nhỏ này cũng đã tới đây, không thể đưa nó trở về được nữa, vậy thì cho đi theo thôi.
Binh đến tướng chặn, nước đến nước ngăn. Chỉ cần đảm bảo nó được bình an, vậy thì hết thảy đều dễ nói chuyện.
Hơn nữa, con thú nhỏ này nhìn như vô dụng nhưng thực lực của nó lại không thể khinh thường được.
Người ta là giả chết bắt quạ, nó căn bản không cần đóng giả cũng có thể ăn thịt hổ. Nếu có ai thấy vẻ bê ngoài đáng yêu của nó mà khinh thường, như vậy tuyệt đối sẽ cho đối phương một bài học khó quên.
Thu liếm tâm thần một chút, ánh mắt Hạ Nhất Minh rốt cục cũng rơi xuống hoả lò mà bảo trư đang gắt gao ôm chặt lấy.