Vũ Thần
Chương 351 : Hỏa lò
Ngày đăng: 23:40 19/04/20
Nhìn bề ngoài, hoả lò đang bị bảo trư chặt chẽ ôm lấy có vẻ là một đồ vật rất cổ xưa. Nhưng trừ điểm đó ra, không còn có gì đẹp mắt nữa cả.
Mặc kệ là Hạ Nhất Minh hay là đám người Trương Trọng Cẩn lão luyện thành thục, đều không thể nhìn ra thứ này vì sao lại hấp dẫn bảo trư như vây.
Chỉ có điều, sau khi thấy động tác của bảo trư, trừ lão nhân nấu nước vẫn ngây tho không biết, tất cả mọi người đều hiểu, quyền sở hữu thứ này sẽ phải thay đổi chủ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Kim Chiến Dịch và Trương Trọng Cẩn liết mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ cũng rất muốn lấy cái hoả lò không biết dùng vào việc gì này, nhưng bọn họ cũng đều rõ ràng, nếu trở thành chướng ngại vật đối với bảo trư, như vậy chắc chắn sẽ đắc tội với linh thú thần kỳ này. Vì một cái hoả lò không biết lại lịch mà lại xảy ra chuyện như vậy, có lẽ mất nhiều hơn được.
Cho nên bọn họ lập tức quyết định buôn tha cái hoả lò nhìn chẳng có gì bắt mắt này.
Dù sao, trong kho báu của Linh Tiêu Bảo Điện cũng có rất nhiều đồ. Hạ Nhất Minh không thể nào tưởng tượng nổi sự giàu có của bọn họ.
Hạ Nhất Minh thu hồi ánh mắt, đột nhiên cười nói với lão nhân bán nước:
-Ông chủ xin hỏi cao tính đại danh.
Lão nhân giật mình, nói:
-Cao Đại Danh.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người, trong lòng dở khóc dở cười, cái tên này quả thật thú vị
-Cao lảo bản, cái hoả lò này của ông là từ đâu mà đến.
Lão nhân hơi hơi khom lưng, không ngờ không dám đối diện với Hạ Nhất Minh. Lão suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm:
-Đại nhân, hơn 30 năm trước, tiểu lão nhân tiếp nhận công việc pha trà ở miếu nhỏ này, khi đó thứ này đã có ở đây.
Lão đột nhiên vỗ trán, nói:
-Đại nhân ngài không hỏi, tiểu lão nhân còn nghĩ không ra, hiện giờ mới nhớ lại, hoả lò này quả thật có chút cổ quái.
Đám người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút kích động, chẳng lẽ trong lúc vô tình thật sự phát hiện thiên địa chí bảo gì sao.
-Cao lão bản, cái này có gì kì lạ vậy?
Cao Đại Danh hiển nhiên là lần đầu tiên nói chuyện với đại nhân vật ôn hoà như vậy, mới đầu còn có nói năng hơi lập cập nhưng lúc này đã trở nên lưu loát hơn rất nhiều.
Hoả lò này quá mức quỷ dị, tuy rằng có thể chịu đựng được chân khí dung nhập, nhưng lại không hề phát sinh hiệu quả gì. Như vậy, cho dù bảo khí có uy năng to lớn tới mức nào cũng chỉ là một vật vô dụng.
Kim Chiến Dịch buông lỏng hoả lò xuống, trầm giọng nói:
-Hạ huynh, thật sự là hổ thẹn, ta cũng không thể xác định được lại lịch của vật này.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, hắn phát hiện Kim Chiến Dịch nói chính là không thể xác định, mà không phải là không thu hoạch gì như mình.
-Kim huynh, hay là huynh đã nhìn ra manh mối gì ?
Kim Chiến Dịch do dự một chút, nói:
-Kim mỗ từng đọc được một quyển sách cổ có miêu tả đến 1 ít thần khí. Trong các thần khí có một đặc điểm chung, đó là nếu không sử dụng đúng phương pháp, bất kể người dung nhập bao nhiêu chân khí vào đó đều không có tác dụng.
Hạ Nhất Minh khẽ biến sắc mặt, hỏi:
-Người nói đây là một thứ thần khí được lưu truyền lại?
Kim Chiến Dịch cười khổ, nói:
-Hạ huynh, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của ta thôi. Từ sau khi thần đạo bị tiêu biến không để lại dấu vết cách đây mấy ngàn năm, những thần khí gì đó cũng đã biến mất không còn tăm hơi. Đã nhiều năm như vậy, có ai nói được nguyên nhân trong đó đâu.
Gã nhìn về phía sau xe ngựa, nói tiếp:
-Nếu chúng ta có thể tuỳ tiện tìm được thần khí ở trong một ngôi miếu nhỏ, như vậy số phận có thể nói đã quá mực nghịch thiên. Nói tới đây, gã nghiêm mặt nói:
-Ta hoài nghi, đây là một kiện bảo khí từ cổ xưa, chẳng qua là đã hư hỏng cho nên không sử dụng được thôi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh đang đầy nhiệt tình chợt như bị rót một gáo nước lạnh, lập tức tiêu tan đi nhiều.
Chẳng qua hắn vừa nhìn lại bảo trư vẫn đang ôm chặt lấy hoả lò thì trong lòng lại vô cùng nghi hoặc. Thứ được con thú nhỏ này coi trọng, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy chứ!!!