Vũ Thần
Chương 926 : Thân nhân
Ngày đăng: 23:47 19/04/20
Xa xa từng làn khói chậm rãi bay lên, bên tai lại nghe được tiếng trẻ nhỏ nô đùa ồn ào cùng người lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng thân thuộc này, Hạ Nhất Minh không tự chủ được vẻ vui mừng trên gương mặt.
Hạ gia trang, hắn lại trở về mảnh đất đã sinh ra hắn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, với nhãn lực của hắn lúc này cũng chỉ có thể thấy hai điểm đen xa xa.
Đó chính là Bách Linh Bát cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân.
Từ sau khi Thần đạo Ngưng huyết nhân gia nhập, Bách Linh Bát khi phi hành đã thu liễm lại thất thải quang mang, không còn bắt mắt.
Mà phương thức phi hành của Thần đạo Ngưng huyết nhân thậm chí có hai loại, một là sử dụng thần binh, mà loại khác có chút khoa trương.
Xá lợi Thần đạo quả nhiên có thể điều khiển thiên địa lực lượng khiến thân thể hắn mặc dù không có thần quang nhưng vẫn có thể phi hành.
Đây chính là chuyện mà chỉ có Thần đạo cảnh giới mới có thể thực hiện.
Mà sau khi có ví dụ sờ sờ trước mắt, Hạ Nhất Minh với truyền thuyết về Thần đạo đã vô cùng tin tưởng, bởi vì ít nhất đã chứng minh, uy lực của Thần đạo được nhắc tới không hề khoa trương.
Cúi đầu khẽ vỗ lên lưng Lôi điện, bạch mã lập tức tăng tốc.
Với tốc độ Lôi điện cơ hồ chỉ chốc lát đã tới tòa thành của Hạ gia trang.
Khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc chính là lúc này Hạ gia trang giống như một tòa thành thật sự, có đinh binh vũ trang hạng nặng rất chính quy.
Quy cách này tuyệt đối không phải tiểu thế gia có thể làm được. Nếu trước khi Hạ Nhất Minh thành danh, Hạ gia trang đã như vậy, sẽ vì vượt qua Thiên la Quốc chủ mà mang tới tai ương.
Nhưng lúc này căn bản không ai dám dựa vào chuyện này khó dễ, ca Hạ gia trang lúc này tràn ngập sức sống.
Lôi điện cào cào móng trước, nó đạp trên đấy như chấn nhiếp đám thủ vệ kia.
Lúc này đám thủ vệ đều là ngàn người chọn một, ánh mắt không phải tầm thường.
Mặc dù bọn họ không thấy rõ khuôn mặt Hạ Nhất Minh nhưng chỉ bằng thanh thế của Lôi điện bọn họ đã không dám coi thường.
Bất quá bên trong có mấy người nhận ra Hạ Nhất Minh, sau khi thấy rõ lập tức hoan hô vàng dội, quỳ xuống kêu lớn:
- Cung nghênh Lục lão gia hồi phủ.
Trong Hạ gia trang có thể xưng Lục lão gia chỉ có duy nhất một người.
Nhất thời bên trong tòa thành xôn xao hẳn lên, cửa lớn cũng chủ động mở ra.
Hạ Nhất Minh ánh mắt quét qua những người này, nhưng đáng tiếc là không nhận ra gương mặt quen thuộc nào.
Khẽ kẹp chân, Lôi điện hãnh diện tách ra từ đám đông chậm rãi đi vào.
Nhìn diện tích nơi này lớn hơn xưa gấp trăm lần, cơ hồ đã biến thành một trấn nhỏ, trong lòng hắn ngổn ngang cảm xúc.
Lúc này nhân khẩu trong trang ít nhất cũng nhiều hơn gấp trăm lần, muốn tìm được người cũ trong trang cũng không dễ dàng chút nào.
Dù sao trừ một đứa con trai là Hạ Nhất Minh, nàng còn một nữ nhi tối ngày bên cạnh, ngày thường vốn không tĩnh mịch.
Tâm tư có chút buông lỏng, Hạ Nhất Minh chăm chú nói:
- Mẫu thân. Lúc này hài nhi trở về không có ý định ra ngoài nữa.
Lâm Ôn Ngọc đầu tiên ngẩn ra, theo sau vui mừng khôn xiết nói:
- Ngươi thật sự không ra ngoài nữa.
Hạ Nhất Minh nghiêm túc gật đầu, nói:
- Trước lễ mừng năm mới tuyệt đối không ra khỏi nhà.
Lâm Ôn Ngọc tức giận liếc mắt nhìn con trai, niềm vui ít nhất hao đi phân nửa.
Hạ Thuyên Tín ho nhẹ một tiếng, cười nói:
- Đệ muội. Nam nhi chí tại bốn phương. Lúc này thân phận của Nhất Minh đã khác, chúng ta không thể làm vướng chân nó.
Lâm Ôn Ngọc khẽ gật đầu, nói:
- Đại ca nói đúng.
Khi Hạ Vũ Đức không có ở đây, Hạ Thuyên TÍn chính là người đứng đầu, lời nói của lão Lâm Ôn Ngọc hiển nhiên không muốn phản đối.
Nghe những lời này, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập cảm giác ấm áp. Mặc dù bọn họ nói chuyện không giống như đám người Ngao Bác Duệ với tin tức Băng Đảo chấn động thiên hạ nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm thấy đây là điều hắn thích nghe nhất, cũng là cảm giác được ở bên người nhà.
Sau một hồi, Lâm Ôn Ngọc đột nhiên hai mắt sáng ngời, nói:
- Nhất Minh. Lúc này trở về ngươi ở lại ít nhất một tháng chứ?
Hạ Nhất Minh mỉm cười khẽ gật đầu, thời gian đón năm mới còn chừng nửa tháng, hắn cho dù rời khỏi nhà ít nhất cũng phải đợi mười lăm ngày sau.
- Thật tốt.
Lâm Ôn Ngọc vẻ mặt tươi cười, nói:
- Nhất Minh. Ta đã xem qua giúp ngươi vài nữ nhi. Các nàng đều xuất thân khuê các, chuyện này vốn vi nương làm chủ nhưng gia gia nói để ngươi tự mình chọn lựa. Một tháng này ngươi chọn ra một người đi.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở lên cứng ngắc.
Lâm Ôn Ngọc cười nói:
- Nam lớn cưới vợ, nữ lớn gả chồng. Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ. Mặc dù người tu luyện có thể lập gia đình muộn nhưng sớm một chút cũng không sao.