[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 622 : Bất ngờ gặp lại
Ngày đăng: 02:20 22/08/19
Cách mặt đất nghìn trượng, một đám mây trắng chậm rãi bay qua.
Trên mây trắng, có cái bàn tinh thể màu kỳ dị chế thành, có thiếu nữ dân bản xứ xinh đẹp pha trà hiến quả, tự nhiên cũng có mấy tổ linh không cam lòng tình trừng to mắt.
Cơ Hạo và Thiên Cơ trưởng lão ngồi đối diện cách bàn, tay nâng trà ngon cực phẩm Cơ Hạo từ Bồ Phản mang đến, đồng thời nhấm nháp hoa quả đặc sản của thế giới này Thiên Cơ trưởng lão phái người đi hái.
Hai người bỏ qua tất cả đề tài có thể dẫn phát sự không thoải mái, mà xâm nhập trao đổi tình huống hiện tại cùng với tương lai có thể xảy ra của Bàn Hi thế giới.
Ví dụ như nói Thiên Cơ trưởng lão cũng rất nhiệt tình hướng Cơ Hạo giới thiệu một ít bí ẩn của Bàn Hi thế giới, tuy các tình báo bí ẩn hắn nói khẳng định không phải toàn bộ của Bàn Hi thế giới, nhưng nhiều tin tức trong đó cũng khiến Cơ Hạo biết mà than thở.
Ví dụ như nói từng thế hệ tổ linh Bàn Hi thế giới truyền miệng xuống thánh luật, trong đó một điều mấu chốt nhất chính là —— một khi phát hiện khách tới từ ngoài bầu trời, phải tập trung lực lượng toàn bộ thế giới vây công.
“Nói chính xác, ta mời ngài đi thánh địa làm khách, đã trái với thánh luật tổ truyền, theo luật phải bị đánh tan linh ấn, vĩnh viễn tiêu tán trong thiên địa.” Thiên Cơ trưởng lão bưng chén trà, nhìn Cơ Hạo cười nói: “Nhưng ta quả thực thấy được, ở trên người ngài mới có một đường sinh cơ của chúng ta… Ta tin tưởng ánh mắt của ta, cho nên, thánh luật tổ truyền cái gì… Nay trong Bàn Hi thế giới, ta lớn nhất.”
Đám tổ linh Không Ô Hữu đứng một bên, mang theo một tia lo âu, một tia bất đắc dĩ nhìn Thiên Cơ trưởng lão.
Chính như Thiên Cơ trưởng lão nói, Bàn Hi thế giới hiện nay, Thiên Cơ trưởng lão thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất, tâm phúc cấp dưới nhiều nhất, cho nên hắn quyền bính lớn nhất, cao cao vượt lên trên chúng sinh.
Cơ Hạo thì thêm mắm thêm muối, đem sự đáng sợ của Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc lần lượt hướng bọn họ kể rõ một lần.
Lấy tài ăn nói của Cơ Hạo, đám dị tộc Ngu tộc cầm đầu quả thực mỗi kẻ đều là quái vật giết người không chớp mắt, Ngu tộc ở trong mồm hắn biến thành quái vật tâm lý vặn vẹo, tính cách biến – thái. Bọn hắn thích ăn tim trẻ con, dùng da thiếu nữ làm chăn.
Mà Già tộc ở trong mồm Cơ Hạo liền biến thành cuồng ma sát nhân tính thích giết chóc, tích cách bọn hắn một khi nổi lên, sẽ không chút do dự tàn sát ức vạn sinh linh để phát tiết.
Về phần Tu tộc thì bởi vì đặc tính chủng tộc của bọn hắn, ở trong mồm Cơ Hạo biến thành một đám ác ma hàng năm không thấy mặt trời, cả ngày ngồi xổm trong phòng tối nhỏ cân nhắc các loại hình cụ cổ quái tàn khốc. Hơn nữa chỗ đáng sợ nhất của Tu tộc là ở, bọn họ thường xuyên nghiên cứu một số ôn dịch, bệnh độc cổ quái, không kiêng nể gì ở trên đại địa rải rác ôn dịch tàn sát sinh linh.
Cơ Hạo dùng ngôn ngữ ác liệt nhất hình dung dị tộc Ngu tộc cầm đầu, một đám tổ linh dân bản xứ do Thiên Cơ trưởng lão cầm đầu ai cũng nghe mà sắc mặt tái nhợt, trừng to mắt không thể tưởng tượng nhìn Cơ Hạo. Bởi vì trong lời nói của Cơ Hạo, có một số ý kiến thật sự quá mức không thể tưởng tượng, quá mức cổ quái.
Nhưng rất nhanh, Cơ Hạo đã dùng lời nói làm người nghe càng thêm kinh sợ hấp dẫn sức chú ý của bọn họ, hơn nữa bức bách bọn họ hoàn toàn tin lời Cơ Hạo nói.
“Các ngươi có lẽ không biết, thánh nhân Bàn Hi của các ngươi tất nhiên là bị bọn dị tộc ác quỷ đó chém giết… Thật ra dù là thánh nhân Bàn Cổ của thế giới chúng ta, hắn cũng chết vào tay đám dị tộc đó.”
Cơ Hạo nheo mắt, da mặt đỏ cũng không đỏ nói ra một phen lời kinh thiên động địa.
“Thánh nhân Bàn Cổ của chúng ta, mở một phương thế giới kia của chúng ta, là ở lúc tinh lực cạn kiệt, lại bị đại quân dị tộc vây công bất hạnh ngã xuống. Các ngươi coi như may mắn, không biết vì sao, thế giới các ngươi cũng chưa bị đại quân dị tộc xâm nhập, mà thế giới chúng ta, tộc nhân của chúng ta, lại chịu đủ khổ dị tộc làm nhục.”
Cơ Hạo nhìn đám người Thiên Cơ trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, từ từ thở dài nói: “Thiên Cơ trưởng lão sáng suốt, lựa chọn hữu hảo trao đổi, hữu hảo hợp tác với chúng ta, đây là anh minh thần võ nhất, giác ngộ tiên tri nhất, quyết định quyết đoán sáng suốt nhất. Nói cách khác, chúng ta nếu toàn diện giao chiến với quý tộc, cuối cùng được lợi, chỉ có thể là bọn dị tộc hung tàn thành tính kia!”
Trong thần hồn không gian, thanh âm hư ảnh lặng lẽ vang lên: “Tuy, Bàn Cổ là đã ngã xuống, nhưng hắn khẳng định không thích nghe nói, mình là bị bọn dị tộc kia vây công chém giết… lời này của ngươi, quá…”
‘Quá’ cái gì, hư ảnh chưa nói.
Cơ Hạo thì không chút do dự trả về một câu cho hắn: “Chỉ cầu có thể hù dọa được đám dân bản xứ này. Có thể làm bọn hắn thành trợ lực cho chúng ta giao chiến với dị tộc… Ngươi tin hay không, nếu cần thiết, ta có thể hướng bọn họ kể chuyện xưa Bàn Cổ là khổ chiến ba trăm năm như thế nào, cuối cùng bởi vì dược sư Tu tộc hạ độc vô sỉ, Bàn Cổ ăn đồ hỏng cả người bủn rủn vô lực mới bị bọn dị tộc kia chém giết?”
Hư ảnh ‘A’ một tiếng, sau đó không còn chút động tĩnh nào.
Cơ Hạo tiếp tục bưng trà thơm, nhấm nháp trái cây đặc sắc của Bàn Hi thế giới, trao đổi cực kỳ khắc sâu với Thiên Cơ trưởng lão. Hai người đều bưng cái giá, lời nói nhiệt tình vô cùng, lại là một cái khuôn tiếp nối một cái khuôn, một cái hố tiếp nối một cái hố thử lẫn nhau, trao đổi lẫn nhau, phỏng đoán lời đối phương nói rốt cuộc có mấy phần chân thật đáng tin.
Như thế một đường đi một ngày một đêm, Cơ Hạo đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ vạn phần nhìn hướng bên dưới.
Phía dưới là một mảng đồng bằng, hoa dại mênh mông bát ngát ánh vàng rực rỡ đang nở rộ, trong bụi hoa dại cao có thể hơn người, Thái Ti cầm bạch cốt vu trượng, thanh âm đục ngầu niệm tụng chú ngữ. Phía sau Thái Ti, một bóng người màu xám mông lung như ẩn như hiện, thỉnh thoảng vung tay lên liền có một mảng lớn u quang màu xám như mũi tên cấp tốc rơi xuống.
Mấy ngàn dân bản xứ ở dưới mấy thánh linh chỉ huy kết thành chiến trận, đang như thủy triều hướng Thái Ti và hai con Thần Hỏa Xà bên người hắn phát động công kích mãnh liệt.
Chiến sĩ dân bản xứ cầm các loại binh khí kỳ dị, bọn họ hiển nhiên là tộc nhân Hỏa tộc, ống sắt trong tay hoặc to hoặc nhỏ không ngừng phát ra tiếng ầm ầm trầm thấp, vô số đạn sắt, tên sắt, chùy sắt… các vật to nhỏ phun hàn quang, giống như hạt mưa hướng Thái Ti không ngừng bắn tới.
Bản thân Thái Ti lực phòng ngự cực thấp, động tác cũng cực kỳ chậm chạp, hoàn toàn dựa vào hai con Thần Hỏa Xà đem thân thể phóng tới khoảng mười mấy trượng, dùng thân thể to lớn không ngừng ngăn cản cho hắn đám chiến sĩ dân bản xứ công kích.
Bóng người màu xám phía sau Thái Ti vung đôi tay, chỗ ánh sáng âm u màu xám rơi xuống, trên người đám chiến sĩ dân bản xứ liền có ánh lửa nồng đậm phóng lên cao, ánh lửa và ánh sáng xám vừa tiếp xúc đã phát ra tiếng nổ trầm, bộ dáng nhiều chiến sĩ dân bản xứ chợt già đi mấy chục tuổi, động tác cũng đột nhiên trở nên chậm lại.
Cơ Hạo chỉ vào Thái Ti, đang muốn nói là bằng hữu của mình, muốn Thiên Cơ trưởng lão hạ lệnh bảo đám chiến sĩ dân bản xứ kia lui ra phía sau.
Bỗng dưng trong biển hoa ngoài mấy chục dặm, mấy chục mũi tên mang theo tiếng xé gió thê lương bắn nhanh đến. Mũi tên xé rách hư không, để lại trong không khí mấy chục quỹ tích màu đen, chợt lóe hung hăng cắm ở chỗ yếu hại sau lưng mấy tên thánh linh.
Lực lượng mũi tên cuồng bạo dị thường, mấy thánh linh còn chưa phản ứng lại, đã bị mũi tên đánh cho miệng phun máu tươi bay nhanh về phía trước. Ngực bọn họ bị mũi tên xuyên thủng, máu tươi đỏ như lửa phun ra như thác nước.
“Khốn kiếp!” Không Ô Hữu nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái muốn lao xuống.
Cơ Hạo sốt ruột, một quyền dứt khoát lưu loát đánh ở trên đầu Không Ô Hữu.
Kêu một tiếng đau đớn, Không Ô Hữu trợn mắt bị một quyền của Cơ Hạo đánh ngất ngã xuống đất.