[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 623 : Ẩn ưu
Ngày đăng: 02:20 22/08/19
Các thánh linh Bàn Hi thế giới chiêu số tu luyện khác với nhân tộc, bọn họ càng thêm chú trọng sự nắm giữ đối với năng lượng thiên địa, hơn nữa loại thủ đoạn nắm giữ này cũng rất thô bạo, nguyên thủy. Bản thân bọn họ cường độ cực kỳ có hạn, thậm chí so với Vu Nhân bình thường trong bộ lạc nhân tộc không mạnh hơn là bao.
Đối mặt công kích đột ngột tới của Phong Hành, bảo vật phòng ngự trên thân mấy tên thánh linh dân bản xứ kịp thời làm phản ứng, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng chủ nhân nhà mình, nhưng mũi tên của Phong Hành vẫn phá hủy mấy bảo vật phòng ngự này, đem mấy thánh linh dân bản xứ thiếu chút nữa đánh chết.
Không Ô Hữu bị một quyền của Cơ Hạo đánh ngất, tổ linh khác lớn tiếng gào thét muốn hướng Cơ Hạo ra tay.
Thiên Cơ trưởng lão tức giận quát lớn, một lực lượng huyền bí nói không nên lời giam cầm đám tổ linh đó. Hắn thẹn quá hóa giận hướng tới những tổ linh đó mắng lung tung một phen, mạnh mẽ đem ý niệm ra tay của bọn họ trấn áp xuống.
Cơ Hạo lười quan tâm đám tổ linh đó. Hắn cất tiếng cười, chân đạp gió nhào xuống, đáp mạnh xuống bên người Thái Ti. Tay phải đánh một quyền xuống đất, lực lượng thân thể to lớn cương mãnh chấn động mặt đất, một cơn sóng đất gào thét trào ra, mấy ngàn chiến sĩ dân bản xứ phía trước đồng loạt gào thét, bị mặt đất quay cuồng như sóng đập ngất đi.
Hai con Thần Hỏa Xà vui vẻ co lại thân thể, thu nhỏ lại đến bằng chiếc đũa, lao đến trên vai Cơ Hạo, một trái một phải há mồm cắn vành tai Cơ Hạo, giống như vòng tai treo ở dưới tai hắn chơi đu dây.
Cơ Hạo vừa lấy ngón tay vuốt ve hai con rắn nhỏ nhảy nhót không thôi, vừa đỡ Thái Ti sắc mặt có chút trắng bệch, nâng tay đem một viên linh đan nhét vào trong mồm hắn: “Bị thương rồi? Thương tích như thế nào?”
Thái Ti có chút phẫn nộ chỉ chỉ đám chiến sĩ dân bản xứ ngất ngã xuống đất: “Khát nước, đi ngang qua một thôn, nhìn thấy một nha đầu ở ngoài phòng đun nước, dùng một khối tinh kim đổi nước nóng của cô ta, ăn một côn vào đầu.”
Trầm mặt, Thái Ti lẩm bẩm: “May mắn có hai con rắn này của ngươi, bằng không ta bị bọn hắn xé thành tám mảnh rồi.”
Cơ Hạo không biết nói gì nhìn khối tinh kim Thái Ti móc ra. Một đĩnh vàng to cỡ đầu chó, dùng để đổi nước nóng mà nói cũng đủ để trên trăm người tắm. Gã xui xẻo này, lại bị người ta đánh lén!
“Bị chiến sĩ tinh anh của người ta đả thương?” Do dự một chút, Cơ Hạo tiếp tục hỏi Thái Ti.
Mặt Thái Ti trở nên càng phát ra khó coi, đen như đáy nồi. Vì thế Cơ Hạo đã biết rõ không truy hỏi nữa. Gã này, khẳng định là hơi sơ ý, bị người ta nha đầu đun nước dùng gậy đánh ngã.
Khiến Cơ Hạo ngạc nhiên là, tiểu nha đầu kia dùng là gậy thế nào, có thể đả thương Thái Ti? Tuy cường độ thân thể Thái Ti không mạnh, nhưng cũng đã dung hợp Chúc Long Mệnh Châu, cũng đột phá đến cảnh giới Vu Vương, thân thể hắn ở trong đoàn người Cơ Hạo xem như yếu nhất, nhưng như thế nào cũng rắn chắc như tấm thép bình thường… Lại bị một gậy đánh ngã?
“Người ta luôn có lúc không cẩn thận chịu thiệt… Ta còn thiếu chút nữa bị một lão quỷ vô sỉ đánh lén chết.” Cơ Hạo sờ sờ ngực còn có chút mơ hồ đau nhức, cố nhíu mày an ủi Thái Ti.
Thái Ti không tim không phổi vừa nghe nói Cơ Hạo cũng bị người ta đánh trộm, nhất thời cười lên, trên khuôn mặt đen sì tràn đầy vui mừng: “Thì ra mọi người đều có thể bị người ta đánh trộm. Ta nói rồi, ta cũng không giống Thiếu Ti nói là ngu ngốc, phế vật!”
Tinh khí thần của Thái Ti lập tức phấn chấn lên, hắn vênh váo tự đắc ngẩng đầu, đột nhiên liếc mắt, từ trên xuống dưới bắt đầu đánh giá hướng đám người Thiên Cơ trưởng lão vừa mới từ không trung hạ xuống.
Một mảng khí xám thâm thúy, âm trầm từ trong mắt Thái Ti hiện lên. Hắn nheo mắt nhìn Thiên Cơ trưởng lão, thế mà mơ hồ có một loại bộ dáng hung ác thèm nhỏ nước dãi. Phía sau hắn một bóng người màu xám lóe lên, một tà lực đáng sợ khiến lòng người ta lạnh ngắt dâng trào ra.
Thiên Cơ trưởng lão như ếch nhìn thấy thiên địch, cả người chợt căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau hai bước tránh đi mũi nhọn của Thái Ti. Hắn căng thẳng mặt, nhìn Thái Ti từ trên xuống dưới, thấp giọng nói: “Ta ở trên người của ngươi, chỉ thấy tử vong và hủy diệt. Các ngươi bọn thiên ngoại tà ma đáng sợ này… Các ngươi thực không nên xuất hiện ở thế giới chúng ta.”
Mặt Thái Ti thoáng cái đã suy sụp xuống, khổ sở nhìn Thiên Cơ trưởng lão thở dài: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn đến? Nơi này ăn không ngon, uống không ngon, ngủ cũng chỉ có thể lộ thiên, ta những ngày qua ở nơi hoang dã bị mưa to ba mươi mấy lần, bị sét đánh bảy tám lần. Từng bị rắn cắn, từng bị dã thú cắn mắt cá chân, từng bị chuột cắn mông… Ngươi cho rằng ta muốn đến chỗ các ngươi?”
Thái Ti và Thiên Cơ trưởng lão có một câu không một câu đáp lời, Thiên Cơ trưởng lão lời nói thận trọng, một cái bẫy tiếp một cái bẫy, muốn thăm dò chi tiết của Thái Ti; lời Thái Ti nói thì đông một búa tây một gậy, nói năng lộn xộn không có bất cứ quan hệ logic nào.
Rất nhanh hai người đồng thời trợn mắt, đều thấy đối phương là kẻ ngốc hạng nhất, nói chuyện cùng hắn thật sự là lãng phí sinh mệnh, cho nên đồng thời quay đầu, lười quan tâm đối phương.
Vũ Mục lắc lư thịt béo toàn thân, một bước một run run chạy tới. Cách thật xa, hắn đã dang đôi tay, dùng sức ôm Cơ Hạo: “Ha ha ha, Cơ Hạo, ngươi biết không? Chúng ta dọc theo đường đi cướp một trăm bảy mươi hai cái bộ lạc dân bản xứ lớn nhỏ, ba mươi lăm tòa thành lớn của dân bản xứ, ngươi biết chúng ta cướp được bao nhiêu bảo bối không?”
Mặt Cơ Hạo biến thành màu đen, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Thiên Cơ trưởng lão và một đám tổ linh như vô số con dao nhỏ, hung hăng đâm ở sau lưng mình. Hắn vội vàng lấy ngón tay nhéo thịt béo phía sau lưng Vũ Mục một cái, để hắn ngậm miệng.
Cười khan vài tiếng, Cơ Hạo thản nhiên nói: “Không thương tổn bao nhiêu người chứ?”
Vũ Mục ưỡn ngực, dùng sức vỗ vỗ ngực mình, nhất thời thịt béo trên người lại run rẩy một trận: “Chúng ta đương nhiên không có việc gì… Bọn dân bản xứ đó sao, không phản kháng, chúng ta cũng không thương tổn… Hắc! Có đôi khi, ngươi cũng biết, khó tránh khỏi xuống tay hơi nặng một chút.”
Vũ Mục nhìn như ngu dốt, thực ra rất khôn khéo. Hắn nhìn thấy Thiên Cơ trưởng lão và một đám tổ linh, liền biết Cơ Hạo hẳn là đạt thành một số sự ăn ý nào đó với đám dân bản xứ kia, cho nên hắn lấy lệ qua vấn đề này, cười hướng Thiên Cơ trưởng lão cùng một đám tổ linh gật đầu thăm hỏi.
Thiên Cơ trưởng lão gượng cười gật gật đầu, ở trong lòng tức giận mắng một tiếng nặng nề —— hắn ở trên người Vũ Mục còn có Chúc Long Diễm, Chúc Long Viêm, thấy được huyết tinh sát khí nồng đậm, rất hiển nhiên bọn họ đã giết chóc không ít.
Rất xa truyền đến một tiếng huýt, Phong Hành vừa rồi bắn tên đánh lén đứng ở trên một cây hoa dại, mặt đầy nét cười hướng Cơ Hạo bên này phất phất tay. Sau đó thân thể hắn hơi thấp đi, lại trốn vào trong hoa dại mênh mông, không tìm thấy bất cứ dấu vết để lại nào của hắn nữa.
Thiên Cơ trưởng lão cùng một đám tổ linh nhíu chặt lông mày.
So với mấy người bọn Vũ Mục, Chúc Long Viêm cùng Chúc Long Viêm toàn thân tràn đầy sát khí, xuất quỷ nhập thần, Phong Hành lực sát thương của mũi tên kinh người càng mang tới cho bọn họ cảm giác uy hiếp thật lớn. Bọn họ nhìn nhìn nhau, tâm tình trở nên dị thường trầm trọng.
Bọn Cơ Hạo biểu hiện ra tiềm lực càng thêm cường đại, uy hiếp đối với dân bản xứ Bàn Hi thế giới bọn họ lại càng lớn!
Trong con ngươi Thiên Cơ trưởng lão lóe ra u quang, vắt hết óc bắt đầu tính toán. Phải như thế nào mới có thể ở dưới sự uy hiếp của bọn Cơ Hạo, tận khả năng giảm sự tổn thất của Bàn Hi thế giới đây?