Vũ Toái Hư Không

Chương 119 : Giết người giết tâm (1)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Sau khi nghe tiểu nhị nói xong, Trần Dương lập tức nhướng mày:

- Trầm Trọng?

Trầm Côn gật đầu thừa nhận, Trần Dương lập tức cười nói:

- Ta cũng có nghe ân oán giữa lão đệ với Trầm Trọng, hiện tại Trầm Trọng là đệ tử của chưởng môn Thiên Vũ Tông, ta không dám trắng trợn thu thập hắn. Tuy nhiên ta cam đoan sẽ làm lão đệ hài lòng!

Hắn ra lệnh cho tiểu nhị:

- Truyền lệnh xuống, vô luận Trầm Trọng cần cái gì, đều không bán cho hắn. Đồng thời báo cho toàn bộ cửa hàng ở Đại Hoang Ốc Đảo, sau mỗi phiên giao dịch lớn nhất định phải qua sự thẩm duyệt của Bách Bảo Trai, chỉ cần có liên quan đến Trầm Trọng liền không cho phép buôn bán, hừ, ta muốn nhìn xem Trầm Trọng ở Đại Hoang Ốc Đảo này có mua được một món vũ khí vừa ý hay một lọ dược phẩm bảo mệnh nào không!

- Ai da, lão huynh thật sự là… Hắc hắc, ta cũng không biết nói gì nữa!

Trầm Côn cười híp mắt cảm tạ.

Tuy rằng cắt mất một con đường làm ăn Bách Bảo Trai cũng bị hao tổn không ít, tuy nhiên Trần Dương vẫn cười.

- Cũng chỉ là nhấc tay thôi!

- Cũng chỉ là nhấc tay thôi!

Trầm Côn lim dim mắt.

- Đương nhiên!

- Thật là cũng chỉ là nhấc tay thôi!

- Đương nhiên!

- Vậy làm phiền lão huynh cũng cắt đứt mối làm ăn với một người nữa!

Trầm Côn cười hì hì nói:

- Vô Ma Nhai, Phùng Thương!

Nụ cười trên mặt Trần Dương trở nên cứng đờ, qua cả nửa ngày sau mới cười nói:

- Ha ha, lão đệ quả nhiên thú vị! Cũng tốt, Bách Bảo Trai không có bản lĩnh gì lớn, nhưng khống chế buôn bán quả thực là đệ nhất, ngay bây giờ, Phùng Thương cũng sẽ không mua được bất cứ vật gì ở đất Đại Hoang Ốc Đảo này!

Hắn thực sự đồng ý rồi? Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Trầm Côn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cứng cỏi và hào sảng.

- Lão huynh giúp những việc đó, ta cũng không khách sáo, hai mươi tấm Thái Cực Đồ sẽ dâng lên, không lấy một xu!

Trần Dương sửng sốt, nắm chặt tay Trầm Côn.
- 200 vạn!

Hai thanh âm cơ hồ đồng thời cùng vang lên, phòng đấu giá nhất thời ồ lên!

Một trăm hai mươi mốt vạn lượng cũng không có gì lạ, nhưng có người lại lập tức nâng lên hai trăm vạn vạn lượng? Đây không phải là vũ kịch, cũng không phải viết tiểu thuyết, cuộc đấu giá bình thường có ai gặp qua cách ra giá như vậy?

Mọi người nhìn về phía âm thanh đó, Trầm Trọng người ra giá hai trăm vạn đang thản nhiên ngồi, vẻ mặt tự đắc mỉm cười. Dưới ánh mắt nhìn soi mói của hắn, trong góc tối Ngọc tiên sinh cười tự giễu, vẻ mặt mang theo sự bất đắc dĩ.

- Nhị thiếu gia của Trẩm gia quả nhiên có thật nhiều tiền tài, Trầm phu nhân cho ngươi không ít ngân lượng khải không?

Trần Dương mỉm cười một cách cứng nhắc:

- Còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Nếu như không có…

Nói xong, hắn dừng lại mười mấy giây đồng hồ, thấy không có người nào lại ra giá, hắn giơ cao cánh tay.

- Một khi đã như vậy, ta tuyên bố.

Trầm Trọng đã đứng lên, yên lặng cúi người về phía mọi người.

Sau đó hắn đi tới bên cạnh Trần Dương, tay đè lên trên hộp đựng Ẩn Long Giới, mỉm cười hướng về phía Triệu Lạc Trần.

- Sư tỷ, đại thọ tám mươi tuổi của sư phụ sắp tới rồi, Ẩn Long Giới chính là lễ vật ta chuẩn bị mừng người, đa tạ sư tỷ nhường cho!

Nói xong, Trầm trọng muốn lấy chiêc hộp. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ngay lúc này, cánh tay Trần Dương hạ xuống.

- Ta tuyên bố, Ẩn Long Giới thuộc về vị khách ở phòng khách quý số ba, xong thủ tục mua bán, một trăm hai mươi mốt vạn lượng!

Đại sảnh ồ lên.

Mọi người đều nhìn theo cánh tay của hắn, tâm điểm tuyệt đối không phải Trầm Trọng, mà là đằng sau cánh của phòng khách quý số ba kia, chỉ thấy mơ hồ có một người ngồi bên trong, cười ha ha, phất tay về phía Trần Dương.

Chứng kiến việc này, ánh mắt của Trầm Trọng đột nhiên trở nên âm lãnh.

- Trần chưởng quỹ, ta ra giá hai trăm vạn mà!

- Đúng, nhị thiếu gia ra giá hia trăm vạn, nhưng mà ta cũng đã nói trước, mặc kệ bao nhiêu tiền, Bách Bảo Trai sẽ không mang bảo bối bán cho người không được hoan nghênh!

Trần Dương chỉ chỉ vào ngực Trầm Trọng, cười tủm tỉm nói: